Home About Contact

Moon Cosmetic

  • Home
  • Dưỡng da
    • Category
    • Category
    • Category
  • Trang điểm
  • Toàn thân
  • Review
  • ♥ Khuyến mại
Xin chào các bạn!

Hôm nay mình trở lại với chủ đề review- so sánh, và lần này sẽ là các loại dầu làm sạch - cleansing oil của thương hiệu đình đám Nhật bản SHU UEMURA nhé. Cleansing oil được coi là sáng tạo độc đáo, nổi bật nhất của Shu, mở ra một trào lưu double cleansing rộng khắp. Shu có 7 loại dầu tẩy trang khác nhau và trong bài viết này, mình sẽ lần lượt review 6/7 loại này nhé.



SHU UEMURA CLEANSING OIL

Trước đây mình cho rằng, dầu tẩy trang dùng hàng ngày rất hao, nếu xài loại xa xỉ sẽ tốn kém lắm. Hơn nữa mình còn biết rất nhiều loại dầu tẩy trang bình dân, giá cả không quá mắc mà hiệu quả làm sạch cũng ổn. Vậy nên mình ít khi chi nhiều tiền cho bước này. Cho đến một ngày mình được dùng thử dầu làm sạch của Shu Uemura...


1. Shu hồng - POREFinist Anti-shine Fresh Cleansing Oil



Loại cleansing oil đầu tiên của Shu mà mình dùng là Shu hồng - POREFinist Anti-shine Fresh Cleansing Oil. Loại này dành riêng cho da dầu, mụn, LCl bít tắc. Kết cấu cực kỳ lỏng, cứ như là nước vậy. Ngay khi bơm ra tay nó đã tràn thấm qua các kẽ tay của mình hết rồi. Và chính vì kết cấu lỏng như vậy, nên dầu có thể thấm sâu xuống LCL và hòa tan bụi bẩn, giúp da sạch sẽ, LCL thông thoáng. Dầu lỏng thì sẽ đỡ hao hơn, tuy nhiên, khi thoa dầu lên da, tay mình cũng dễ trượt đi, cảm giác mát xa chưa "đã" như mình kỳ vọng. Có lẽ bạn nào da dầu thực sự, hoặc bạn nào trang điểm nhẹ nhàng thích tẩy trang nhanh chóng thì sẽ thích em này. À quên em này được quảng cáo là thành phần có chứa AHA và BHA thiên nhiên giúp tẩy da chết dịu nhẹ nhưng mình không nghĩ là acid chỉ ở trên da một vài phút lại hiệu quả thực sự đâu.

2. Shu vàng- High performance balancing cleansing oil advanced formula


Thứ hai là Shu vàng High performance balancing cleansing oil advanced formula. Đây là phiên bản nâng cấp của loại dầu làm sạch truyền thống của Shu, nhấn mạnh vào khả năng tẩy sạch waterproof makeup. Mình thì tin rằng bản thân loại dầu nào cũng có thể dễ dàng loại bỏ lớp trang điểm chống nước, chỉ là nhanh hay chậm, sạch hay chưa sạch lắm mà thôi. Nói chung ấn tượng của Shu vàng với mình cũng ổn nhưng không quá rõ rệt (nên tự nhiên chẳng biết review gì :P )

3. Shu tím- Blanc chroma Cleansing Oil 





Loại tiếp theo là Shu tím- Blanc chroma Cleansing Oil được giới thiệu là sử dụng công nghệ làm sáng da 4D giúp loại bỏ melanin, Salicylic Acid giúp làm sạch sâu LCL và vitamin E chống lão hóa. Và thực sự là ngay sau khi tẩy trang, mình thấy da sáng hẳn lên. Nhưng đó chỉ là hiệu ứng nhất thời của việc làm sạch da mà thôi, chứ về lâu dài các bạn đừng quá kỳ vọng nhé, vì dầu tẩy trang chỉ lưu lại trên da vài phút, nên dù công nghệ hay thành phần có độc đáo đến đâu cũng khó có hiệu quả lâu dài được. Nhưng bù lại thì da mình cảm thấy rất mềm mịn và dễ chịu chứ không bị dấp dính hay khô căng đâu.

4.Shu xanh- Anti Oxi Skin Refining Anti-dullness Cleansing Oil





Shu xanh- Anti Oxi Skin Refining Anti-dullness Cleansing Oil cũng là một loại dầu tẩy trang được đánh giá cao nhờ chứa thành phần chống ô-xi hóa từ trà xanh giúp da chống chọi lại những tác động xấu từ môi trường như nắng nóng, bui bặm, ô nhiễm... Kết cấu dầu không quá lỏng, thoảng mùi man mát từ thảo mộc dễ chịu, khi mát xa rất thư giãn và dầu có khả năng tẩy sạch lớp trang điểm mà da vẫn mềm và mịn, nói chung là dùng được cho mọi loại da

5. Shu nâu-Ultime 8 Sublime Beauty Cleansing Oil


Loại dầu tẩy trang đình đám nhất, nổi tiếng nhất mà khi nhắc đến Shu Uemura Cleansing Oil thì không ai là không biết, đó chính là 

Shu nâu-Ultime 8 Sublime Beauty Cleansing Oil. Sở dĩ đây là loại dầu làm sạch cao cấp nhất, đắt đỏ nhất là bởi vì nó chứa chiết xuất từ 8 loại dầu thực vật quý giá: hoa trà, olive jojoba, hoa rum, rễ gừng, ngô, đậu nành, bơ đậu mỡ) hứa hẹn mang lại 8 khả năng dưỡng da toàn diện.

Điểm vượt trội đầu tiên phải kể đến là em này không chứa thành phần mineral oil như các dòng cleansing oil khác của Shu. Thứ hai là nó dưỡng ẩm tốt cho da, mặc dù chỉ là một sản phẩm tẩy rửa. Sau khi xài, dù mới chỉ nhũ hóa xong thì da đã rất mềm và mướt. Bạn nào da dầu ưa thích cảm giác sạch ráo thì có thể xài thêm SRM dạng bọt sau đó. Tiếp nữa, kết cấu dầu hoàn hảo, không quá đặc nên dễ mát xa và không quá lỏng loại bỏ sạch sẽ lớp makeup. Mùi thơm, khả năng nhũ hóa cũng không có gì đáng phàn nàn. Sau khi sử dụng một thời gian dài thì mình thấy da mềm và mịn hơn (có thể nhờ em nay nhưng chắc chắn là không hoàn toàn), còn những tác dụng xa xôi hơn như chống lão hóa... thì chắc chắn là không nên kỳ vọng quá nhiều rồi.

6. Shu Uemura Anti/Oxi+ Pollutant & Dullness Clarifying Cleansing Oil





Có thể nói Shu nâu là dầu làm sạch hoàn hảo, thiện chiến nhất trong binh đoàn cleansing oil của SHU UEMURA, và có lẽ nó sẽ là lựa chọn cuối cùng và mãi mãi của mình, cho tới khi mình gặp một chiến binh khác. Đó chính là SHU UEMURA ANTIOXI + POLLUTANT & DULLNESS CLARIFYING CLEANSING OIL

Đây là dòng cleansing oil tuy lạ mà quen, là bởi vì nó được cải tiến từ dòng Shu xanh lá mà mình vừa review phía trên. Điểm khác biệt bên ngoài đó là ở cái tên, dấu cộng (+) sau chữ "Antioxi" và vỏ chai màu xanh lá thẫm hơn.

Còn về công thức dầu thì được đặc biệt nhấn mạnh vào 3 thành phần tuyệt vời chống lại ô nhiễm, đó là:

Tinh chất đu đủ (papaya): hoạt động như một loại enzym tự nhiên nhẹ nhàng loại bỏ protein bị lỗi, hoạt động kém hay là lớp sừng thô ráp, "đánh bóng" bề mặt da
Tinh chất chùm ngây (moringa): là bộ lọc hút sạch những ion bụi bẩn, ô nhiễm trong da
Tinh chất trà xanh (green tea): giàu chất chống ô xi hóa tăng cường sức sống cho làn da


Chúng tạo nên bộ ba huyền ảo New Green Trio đủ mạnh để loại bỏ sạch sành sanh những bụi bẩn tận sâu bên trong lỗ chân lông, chống lại các tác nhân ô nhiễm cho dù mắt thường không thể nhìn thấy. Ví dụ như PM 2.5 là chất gây ô nhiễm có kích thước nhỏ hơn 2.5 micro-mét, đủ nhỏ để thâm nhập vào da và làm cho da làm xỉn màu gấp 2,5 lần bình thường. Theo các nhà nghiên cứu của SHU, chất này làm tăng lượng gốc tự do trên cấp độ tế bào từ đó làm tổn hại đến chức năng bảo vệ da. Nhưng với sự trợ giúp của New Green Trio, dầu làm sạch mới này có thể khôi phục rạng rỡ làn da trong ít nhất là bốn tuần.

Mình thực sự không phải là kiểu quá quan tâm đến những chức năng dưỡng da khác bên ngoài khả năng làm sạch của sản phẩm, nhưng khi nghe đến bộ 3 thành phần này thì quả thật chưa cần dùng đã thấy ấn tượng rồi. Cho đến khi thực sự sử dụng thì mình đã bị thuyết phục hoàn toàn.

Ấn tượng đầu tiên là mùi thơm của dầu, phảng phất làn hương hoa cỏ thanh mát thực sự rất relax. 

Kế đến là kết cấu dầu. Đây thực sự là loại dầu chuẩn mực mà mình luôn mong đợi, nó lỏng hơn Shu nâu nhưng đặc hơn Shu hồng, trải đều trên da nhẹ nhàng nhưng có độ ma sát vừa đủ để làm sạch bụi bẩn. Khi mát xa sẽ cảm nhận rõ độ trượt, thậm chí là chuyển động xoáy của dầu, tan vào từng LCL

Nó khả năng nhũ hoá tuyệt vời, chỉ cần chút nước là đã chuyển màu sữa và tan ra như thể ban đầu vốn vậy, để lại một làn da thông thoáng, nhẹ nhõm, không nhờn rít, cũng không căng khô.

Thứ cảm giác trên da sau khi được làm sạch nó mới thoải mái làm sao, giống như bạn vừa trút bỏ hết những bức bối, mệt mỏi ngoài kia, để trở về thật giản đơn, thư thả hoà mình cùng thiên nhiên.



KẾT




Trong thế giới làm đẹp, Shu Uemura gần như đã dựng lên một tượng đài cleansing oil mà gần như không điều gì có thể vượt qua. Là nơi tiên phong sáng tạo, cũng là nơi liên tục nghiên cứu phát triển, cải tiến không ngừng, Shu đã tạo ra một thế hệ dầu làm sạch hiệu quả, tiện lợi, từ đó định hướng cả một thế hệ phụ nữ ưa chuộng dưỡng da và trang điểm đi theo phương pháp "double cleansing". Hi vọng bài viết ngày hôm nay sẽ giúp các bạn dễ dàng lựa chọn cho mình một chiến binh tinh nhuệ trong binh đoàn cleansing oil của SHU UEMURA nhé !

Nguồn: banhbeophuphiem



Share
Tweet
Pin
Share
1 nhận xét



Như tiêu đề mà bạn thấy thì hôm nay mình sẽ review về em nước tẩy trang siêu đình đám đến từ nước Pháp hoa lệ là Bioderma Sensibio H2O. Em này đã được rất nhiều bạn nhắc đến và review qua rồi, tuy nhiên mình vẫn cứ thích làm một bài về em nó vì mỗi người mỗi trải nghiệm và cảm nhận khác nhau mà, biết đâu chia sẻ của mình lại mang đến cho bạn thêm vài thông tin nho nhỏ về em nó thì sao.

Giới thiệu qua một chút về hãng dược mỹ phẩm BIODERMA là một trong những hãng dược-mỹ phẩm đi đầu về việc tìm ra những giải pháp mới trong ngành dược-mỹ phẩm tại Pháp. Sản phẩm của Bioderma được sản xuất nghiêm ngặt dưới sự kiểm soát của các bác sĩ da liễu hàng đầu nước Pháp. Bioderma cũng là hãng tiên phong về nước tẩy trang. Đây là hãng đầu tiên đem tới giải pháp micellaire: sử dụng các hoạt chất tẩy rửa siêu nhỏ (hạt micelle) để lấy đi các bụi bẩn, tế bào chết, mỹ phẩm trên da, mà không cần dùng tới các chất tẩy rửa hay được sử dụng như chất xút (xà phòng) hoặc các chất tẩy rửa thuộc nhóm sulfates.

Bao bì:
Bao bì của sản phẩm khá đơn giản với nhai nhựa màu trắng trong suốt, nắp nhựa màu hồng.

Kết cấu:
Tẩy trang dạng nước trong suốt, không cồn, không mùi. Chất nước lỏng như nước khoáng.


Thành phần:
Fragrance-free formula.
Alcohol-free. No phenoxyethanol.
WATER (AQUA), PEG-6 CAPRYLIC/CAPRIC GLYCERIDES, PROPYLENE GLYCOL, CUCUMIS SATIVUS (CUCUMBER) FRUIT EXTRACT – CHIẾT XUẤT DƯA LEO, MANNITOL, XYLITOL, RHAMNOSE, FRUCTOOLIGOSACCHARIDES, DISODIUM EDTA, CETRIMONIUM BROMIDE.
Có 2 loại dung tích có sẵn tại shop : 500ml và 100ml 


​Cách sử dụng:
Đổ 3-4 giọt cho ướt bông tẩy trang rồi nhẹ nhàng dùng bông tẩy trang mắt, môi và các vùng khác của khuôn mặt.




Ấn tượng của mình:
Ấn tượng đầu tiên Nhẹ và mát như dùng bông thấm nước. Về mặt tẩy trang mình tương đối hài lòng, mỹ phẩm được lấy đi nhanh mà không cần chà mạnh. Đối với Make-up mắt và mascara chỉ cần 2 lần lau sẽ trôi hết.
Mình dùng chai 500ml thì dùng được khoảng 6 tháng, mình rất hài lòng về độ hiệu quả của Bioderma trong việc remove makeup. Da mặt mát và mịn, không nhờn, không khô căng sau khi dùng, rất thoải mái. Bioderma remove phấn nền và các loại eyeshadow rất tốt, nhưng với gel eyeliner chống trôi và waterproof mascara thì không được hiệu quả như mình mong muốn - mình thường phải dùng một loại makeup remover nặng về dầu hơn (hoặc dầu ô-liu trực tiếp) để xử lí phần này!


Điểm cộng:
- Nhẹ dịu, không có nước hoa, ít dầu, không cồn, không gây kích ứng
- Không clog pores, không gây mụn, cân bằng lại làn da
- Phù hợp cho mọi loại da
- Tẩy trang nhanh và đơn giản
- Nhiều và dùng được lâu

Điểm trừ:
- Không tẩy trang được với các sản phẩm chống trôi, chống nước

Tóm lại:
Đối với các bạn trang điểm nhẹn nhàng hoặc chỉ dùng kem chống nắng thì em ấy là một sự lựa chọn tuyệt vời. Còn đối với các bạn hay trang điểm đậm mình khuyên nên sử dụng các sản phẩm chuyên dụng hoặc dầu tẩy trang.

 Rate 4/5

Share
Tweet
Pin
Share
No nhận xét



Một năm sau, sắp đến lễ tình nhân .

Trước một ngày cách đây hai tuần cũng là thứ Sáu, giữa trưa trước ngõ nhỏ ở Dương Mai, một chiếc taxi dừng lại, người phụ nữ thon thả xuống xe, trên tay ôm một đứa trẻ con còn đang mặc tã lót. Đây là một hình ảnh bình thường không khiến cho ánh mắt người qua đường có chút kỳ dị.

Người phụ nữ đi đến trước cánh cửa màu đỏ và bấm chuông, người mở cửa là một phụ nữ tầm năm mươi tuổi.

“Mẹ.”

“Vũ Dung, con đã đến rồi.” Phan Lệ Ảnh nở nụ cười nói.

“Đã lâu không thăm mẹ, con mang Niệm Duy đến chơi.”

“Vào đi!” Phan Lệ Ảnh dẫn con gái và cháu trai đi vào trong, trên bàn đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn.

Vũ Dung ôm con ngồi xuống, nhưng Phan Lệ Ảnh lại bế lấy Niệm Duy.

“Con ăn một chút gì đi! Mẹ bế Niệm Duy cho; Nhìn con càng lúc càng gầy, như vậy khỏe sao được?”

Vũ Dung chỉ mỉm cười cầm lấy đũa, ăn từng chút một.

“Gần đây công việc thế nào?” Phan Lệ Ảnh hỏi.

“Tốt ạ, tuy mới vào làm một tháng, nhưng con cảm thấy công việc rất thích hợp với con. Đây là Sở nghiên cứu nghiên cứu phương pháp về giáo dục, quản lý mọi người trong sở đối với con cũng tốt lắm, hôm nay con nói muốn xin nghỉ nửa ngày, chủ nhiệm lập tức đáp ứng.”

“Ba tháng sau khi sinh Niệm Duy Vũ Dung liền xin làm ở một Quỹ giáo dục làm công việc nghiên cứu, đối với công việc này mà nói là như cá gặp nước.

“Nơi đó có tìm được đối tượng thích hợp không con?”

“Mẹ!” Vũ Dung thiếu chút nữa rống lên.

Phan Lệ Ảnh thản nhiên,“Chẳng lẽ cả đời con không muốn lập gia đình à?”

“Giờ con chỉ muốn nuôi Niệm Duy cho thật tốt, con không nghĩ về chuyện kết hôn.”

“Con đi năm năm đột nhiên nói cho mẹ biết là con mang thai , bảo mẹ đừng ép hỏi con cái gì cả, con cũng không chịu nói ra ba Niệm Duy là ai, đấy là còn chưa tính, nhưng, giờ con nhất định phải nghe mẹ, cố gắng tìm một đối tượng tốt mà lập gia đình!”

Vũ Dung thở dài, cô làm sao không nghĩ tới chứ?

“Chờ Niệm Duy lớn một chút rồi nói sau!” Cô đành phải tìm cái lấy cớ.

“Chẳng lẽ con còn chưa quên được người đàn ông đó à?”

“Đương nhiên không phải!” Vũ Dung trả lời quá nhanh, ngược lại có điểm giấu đầu hở đuôi.

Cả hai mẹ con kỳ thật cũng đều nghĩ đến điểm này, nhưng không nói toạc ra, trầm mặc một lát, Vũ Dung mới mở miệng hỏi lại:“Chú Đinh có khỏe không ạ?” Chú Đinh Vũ Dung vừa nhắc tới kỳ thật chính là cha dượng của cô cũng chính là người chồng thứ ba của bà Phan Lệ Ảnh. Từ sau khi bố của Vũ Dung mất, cuộc sống tình cảm của bà Lệ Ảnh mười năm này có thể nói sóng gió gì đều trải qua, cuối cùng gặp Đinh Vĩ Phong ở công ty, mới xem như là thực sự yên ổn. Một năm nay Đinh Vĩ Phong đều tận tâm với công việc quản gia, mà Phan Lệ Ảnh cũng rất cẩn thận chăm sóc hai đứa con riêng của ông, cho nên, người một nhà coi như hoà thuận vui vẻ hạnh phúc. Chính là, Vũ Dung còn chưa đồng ý kêu Đinh Vĩ Phong một tiếng ba ba, bởi vì trong lòng cô, ba chỉ có một.

Đinh Vĩ Phong cùng Phan Lệ Ảnh đều hiểu biết tâm tình của cô, bởi vậy, cũng không cố ép buộc.

“Tháng sáu năm nay ông ấy về hưu đến lúc đó là có thể chăm sóc thân thể tốt rồi.” Phan Lệ Ảnh nói.

“Dạ.” Như vậy cô cũng có thể yên tâm , mẹ cô sẽ hạnh phúc .

Lúc này, Niệm Duy đột nhiên khóc lên, Phan Lệ Ảnh vội vàng dỗ cháu, mẹ con hai người nói đến các chuyện của Niệm Duy không khí lúc này mới từ từ thân thiện. Năm giờ Triệu Vũ Dung ôm lấy Niệm Duy chuẩn bị rời đi, cô cũng không muốn gặp Đinh Vĩ Phong, có lẽ là còn chưa thể quen, có lẽ là sợ nhìn thấy cảnh gia đình người khác đoàn tụ.

“Đây là lá trà bình lâm, mẹ để cho chú uống đi!”

“Được, mẹ sẽ nói cho của ông ấy.”

“Con đi trước đây , con sẽ lại liên lạc với mẹ sau.”

“Mẹ biết.”

Phan Lệ Ảnh đưa con gái đi tới cửa, vẫn không quên dặn dò nói:“Có cơ hội hãy nắm chắc nhé!”

Vũ Dung chỉ cười khổ.

Sau khi Vũ Dung ôm Niệm Duy đi ra ngẩng đầu phát hiện ra mưa nhỏ. Mưa bụi làm con ngõ nhỏ mông lung mà mê ly, như một tầng khói trong suốt, mọi vật đều mờ ảo. Cô nâng tay vẫy một chiếc tắc xi, nhưng, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, là một người đáng lẽ không có khả năng lại xuất hiện !

“Lên xe!”

Nghe thanh âm quen thuộc mà xa lạ, Vũ Dung hoảng hốt tựa như thời gian quay ngược lại. Đây là ảo giác vì cơn mưa nhỏ sao? Hay là cô quá nhớ đến anh ta nên mới vậy ?

“Không…… Không có khả năng……” Vũ Dung đối chính mình lắc lắc đầu, nhưng là trước mắt cảnh tượng bởi vậy mà vẫn chưa biến mất.

Trong xe, đôi mắt Tất Duy Lân nhìn chằm chằm cô, mưa nhỏ từng giọt từng giọt dừng ở trên mặt cô, mang đến cảm giác lạnh như băng mà thanh tỉnh, đúng vậy, này hết thảy cũng không phải mộng. Anh đi xuống xe, mở chiếc ô đen, chậm rãi đi thong thả đến trước mặt cô, mỗi một bước đối cô mà nói đều là vô cùng rung động. Rốt cục, bọn họ hai người ở dưới ô gặp lại , mà anh mở miệng câu đầu tiên nói chính là:“Theo anh đi.”

Anh thoạt vẫn không thay đổi chút nào, chỉ có sắc mặt hơi tiều tụy, như là đã lâu không ngủ đủ giấc, trong mắt đầy lấy màu đỏ tơ máu. Vũ Dung nhìn người đàn ông dây dưa mười năm với mình, giọng nói của cô như là bị người ta cướp đi, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

“Nếu...





Share
Tweet
Pin
Share
No nhận xét

Trong nắng sớm, Vũ Dung tỉnh lại, nhưng không xuống giường vội, ngược lại cô nhìn người đàn ông bên người. Đời này, anh là đàn ông đầu tiên của cô cũng chính là người đàn ông cuối cùng. Sau một đêm suy nghĩ, cô rốt cục hiểu được cô đã yêu anh, trong tình huống đối địch lẫn nhau, cô chưa bao giờ đối mặt tình cảm của chính mình.

Cô vươn tay sờ qua khuôn mặt anh, khuôn mặt đã sớm quen thuộc, không biết vì sao cô lại có chút sầu não.

Vì công ty, vì địa vị người thừa kế, anh nhất định sẽ kết hôn với người anh muốn, nhìn lúc bình thường anh luôn ra sức làm việc, toàn bộ thời gian đều ở công ty làm việc, cô có thể hiểu đối với anh công ty có tầm quan trọng như thế nào. Đó không chỉ là tài phú quyền lực, mà nó còn chứng minh anh ” Không chỉ là công tử bột” tượng trưng. Nhưng …từ lúc cô hiểu được tâm ý của mình, cô càng không thể chấp nhận tương lai như vậy.

Làm tình nhân của anh, tuyệt đối anh không bạc đãi cô, cũng làm cho đứa nhỏ của cô có cái danh phận, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh trở thành chồng người khác, cô thà rời đi, để cảm tình chấm dứt. Vì vậy nên giờ cô vuốt ve mặt của anh một lưu luyến cách không rời.

Tuy thế, cô cũng nói với chính mình, càng lún sâu vào tình cảm này sẽ chỉ làm mình càng khó rời đi thôi, có lẽ sau này sẽ không gặp lại, nên trước khi hai người cách xa, phải thật trân trọng những ngày quí báu này! Nó thật kì diệu, đối với người hay uy hiếp cô, cô lại có cảm giác yêu thương.

Tất Duy Lân mơ hồ mở hai mắt cầm tay cô đặt ở trên mặt anh.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Cho dù là lời đối thoại ngắn gọn, nhưng nó đã có thể làm cho cô cảm động muốn khóc.

“Em vừa khóc ?” Anh lập tức phát hiện nước mắt cô vẫn còn trên khóe mắt.

“Không…… Không có.” Cô ra sức lau hết nước mắt.

Anh lấy ngón tay lau nước mắt cô,“Anh cũng không biết em thích khóc như vậy.”

Vũ Dung có chút đỏ mặt,“Người ta nói không có là không có mà!”

Vẻ mặt cô thẹn thùng yếu đuối làm cho anh nhất thời choáng váng, đáy mắt hiện lên một chút mê hoặc,“Em…… có rất ít bộ dáng đáng yêu như vậy.”

Lời này của anh làm cho cô càng không biết phải làm sao, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh,“Hừ! Dù sao……Em cũng là người không đáng yêu chút nào mà!”

Anh nở nụ cười, âm thấp, rất nhẹ, nhưng quả thật là tiếng cười kia làm cho cô kinh ngạc dừng giãy dụa.

“Đúng vậy em rất không đáng yêu, nhưng chính như vậy lại rất dễ thương.”

“Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?” Cô bất mãn chu môi hỏi.

Anh cúi đầu hôn hai gò má của cô,“Anh cũng không biết tanh đang nói gì, nhưng anh nghĩ là em biết.”

Vũ Dung không thể nói chuyện với anh như vậy, chỉ đẩy đẩy bờ vai của anh,“Buông, trên người anh toàn mùi rượu!”

“Trên người em cũng có hương vị của anh……” Anh bắt đầu liếm vành tai của cô.

“Còn không phải đều do anh làm hại!”

“Một khi đã vậy, thì để anh giúp em tắm rửa thật tốt nào!” Anh ôm lấy cô, bước đi phòng tắm.

Vũ Dung không cự tuyệt làm cho anh có chút kinh ngạc, hơn nữa cô còn chủ động giúp anh gội đầu, kì lưng, làm cho người say rượu như anh cảm thấy thoải mái: “Sao tốt với anh vậy?” Anh bắt lấy tay cô hỏi.

“Không nói cho anh!” Cô múc nước nóng trong bồn tắm đổ thẳng lên đầu anh.

Hai người bắt đầu nghịch nước tiếng cười liên tiếp vang lên, cuối cùng, ban ngày, bọn họ đắm chìm trong bồn nước ấm áp, ngồi sát trong lòng nhau. Vũ Dung nói với mình, cô sẽ vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

Cuối tuần này Tất Duy Lân căn bản không thể xử lý bất kỳ công việc gì bởi Vũ Dung không ngừng “quấy rầy” anh.

“Ăn cơm !” Giữa trưa, cô cầm dao đứng ở cửa thư phòng gọi, anh đành phải ngoan ngoãn đi ăn cơm.

“Giúp em rửa nồi!” Cơm trưa qua đi, cô lại ôm lấy con mèo nhỏ, muốn anh cùng tham gia vệ sinh lao động.

Rốt cục không có việc gì còn phải làm nữa cô an vị trên đùi anh, không cho anh xem công văn trên bàn.

“Em… Làm cái gì vậy?” Tất Duy Lân kinh ngạc nhìn cô gái ngồi trên đùi anh như là chưa bao giờ phát hiện cô cũng có bộ mặt nghịch ngợm.

“Em thấy chán, anh…… anh kể chuyện cho em nghe.” Cô đánh bạo yêu cầu.

Anh nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng bật cười,“Em muốn nghe chuyện à?”

Mặt của cô đỏ lên, cố lấy dũng khí còn sót lại,“Đúng vậy! Không được sao?”

“Có lẽ anh có thể tìm một ít thư tình ngày xưa cho em xem.” Anh đối xử với cô như đối xử với một nhóc con.

“Không cần, em muốn nghe anh nói!” Cô cố ý nhắc lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào bờ vai của anh, hô hấp ngay tại gáy anh.

Cổ họng của anh có một chút chấn động, lo lắng một lát mới trả lời :“Được rồi! Anh kể chuyện cho em nghe.”

Vũ Dung đặt tay trước ngực anh, lẳng lặng nghe, mới nghe câu đầu tiên, cô đã biết, anh đang kể chuyện của chính mình.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé mẹ mất chỉ khi cậu mới được năm tuổi, cha đưa cậu đến một gia đình khác, cậu mới biết được mình là con riêng. Người cha đã có vợ và có ba cô con gái, cậu cứ nghĩ đến đây trời đã cho cậu một gia đình mới nhưng đó là sai lầm, đây là một gia đình xa lạ và lạnh lùng. Ngoại trừ tham gia các trận đấu đoạt được giải hoặc các cuộc thi dành được vị trí thứ nhất, người cha không còn gì để nói chuyện với cậu, bởi vậy cậu chỉ có thể đem toàn bộ tinh thần đặt ở sự nghiệp học hành, biểu hiện trở thành một người ưu tú. Nhưng mỗi lần cha chỉ nhẹ nhàng gật đầu đem phiếu điểm trả lại cho cậu, mà mẹ cả cùng các chị của anh chỉ có xa lánh châm chọc cùng nói xấu cậu. Vì thế, trong lòng cậu ta đã sớm quyết tâm, cậu phải trở thành người thừa kế của gia đình này, trở thành chủ nhân của gia đình này làm cho tất cả mọi người đều phải nghe lời cậu ta.”

“Đó…… Mục tiêu của anh ta?” Vũ Dung nhẹ giọng hỏi.Sau khi tốt nghiệp anh bắt đầu vào làm nhân viên ở công ty, trong vòng ba năm được thăng chức trưởng phòng, quản lí, tổng giám đốc, tháng trước lại trở thành phó chủ tịch, chỉ cần anh cùng một vị tiểu thư tài phiệt kết hôn, chờ cha anh sau này về hưu thì vị trí chủ tịch cùng tất cả mọi thứ đều nằm trong tay…… “Hẳn là rất vui?”

“Đúng vậy, anh ta có một loại khoái cảm báo thù, bởi vì nắm giữ quyền lực không ai còn có thể khinh thường anh ta, cũng không có người dám nói anh ta là đưa con riêng . Anh ta muốn cho mọi người biết con riêng như anh ta cũng có thể có được như vậy, hơn nữa là vượt xa những người khác , vì một ngày này,anh ta đã phấn đấu hơn hai mươi năm , đây là điều anh ta nên đạt được .”

“Chỗ cao thì rất lạnh, anh ta không cảm thấy cô đơn sao?”

Tất Duy Lân trầm mặc vài phần,“Có lẽ có! Anh ta vẫn rất cô đơn. Nhưng vào năm hai mươi hai tuổi, anh ta gặp được một cô gái không giống những người khác, cô ấy là người đầu tiên làm cho anh ta muốn giữ lấy, anh ta dùng phương pháp rất tàn nhẫn để có được cô ấy, chỉ có ở ngày thứ Sáu là được gặp mặt cô, bởi vì anh ta không muốn làm mình trầm luân trong tình yêu, tình yêu là thứ mà anh ta không cần, tâm của anh ta phải hoàn toàn đặt vào sự nghiệp, anh ta ngay cả tư cách yêu một người cũng không có.”

“Thật không?” Vũ Dung giọng nói có chút nghi hoặc.

“Anh ta biết mình không thích hợp để yêu, nhưng cả đời này anh ta chỉ muốn cô ấy, nên anh ta phải đem cô ấy giữ ở bên người, để cô sinh đứa nhỏ cho anh ta, để cô ấy trở thành tình nhân của anh ta, đây là một quyết định thực ích kỷ, nhưng anh ta không có lựa chọn nào khác.”

Vũ Dung nghe đến đó, nước mắt đã chảy xuống, lặng lẽ thấm ướt áo sơmi của anh.

Anh nâng mặt cô lên hỏi,“Sao em lại khóc?”

“Em…… Em không biết……” Cô không chịu nhìn anh, nước mắt rơi xuống vai anh.

“Em hận anh sao?” anh ôm chặt cô.

Cô lắc lắc đầu,“Em hẳn là rất muốn hận anh……”

Thanh âm của anh trở nên chua sót,“Anh biết,em có nhiều lý do có thể hận anh.”

Cô ngẩng đầu, nhắm mắt lại chủ động dâng môi anh đào, hôn lên đôi môi anh. Tất Duy Lân cứng ngắc một lát cảm nhận nụ hôn ôn nhu của cô, rốt cục chậm rãi hòa tan bắt đầu đáp lại. Hai tay ôm chặt lấy thân thể của cô, làm cho cô gần sát trong ngực anh. Nụ hôn này Vũ Dung cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua sót, ngọt là cô phát giác tình cảm của chính mình, chua là cô hiểu được tình cảm này không có kết quả.

@#$%%^&^&&

Mười bốn tháng hai nhanh đến. Tất Duy Lân cùng Vũ Dung ở chung cũng đã hơn hai tháng, Tất Duy Lân phòng bị hơi lơi lỏng một ít, không phái bảo vệ đứng cửa nữa. Nhưng thời gian đi làm, Vũ Dung hiểu được vẫn có người giám thị cô, mỗi lần cô vừa ra sảnh của văn phòng, đã thấy hai bóng người, bởi vậy, cô biết mình phải từ từ làm giảm phòng bị của anh.

“Đêm nay anh có về không?” Sáng sớm rời giường, cô hỏi anh.

“Đương nhiên.” Anh lộ ra nụ cười mỉm, gần đây anh càng lúc càng hay cười.

“Em biết mà, sao còn hỏi như vậy?”

Tay cô quàng lên cổ của anh,“Người ta muốn anh về sớm một chút.”

Vẻ mặt làm nũng của cô làm cho anh có chút kinh ngạc,“Có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?”

Hai má của cô đỏ lên,“Hôm nay là lễ tình nhân!” Cả đời này đây là lần đầu tiên cô nói ra lời như vậy!

“Lễ tình nhân?” Trong đầu anh dường như không có từ đó bởi vậy anh suy tư một thời gian mới hồi phục tinh thần lại,“Cho nên?”

Ông trời, cô thật sự đang gặp một cái tên đầu gỗ! Vũ Dung bắt đầu đau đầu .

“Cho nên, anh về sớm một chút!”

Bộ dáng anh vẫn không có thể lý giải,“Sớm một chút để làm cái gì?”

Vũ Dung quả thực muốn hét to, không khỏi đề cao âm lượng nói:“Anh đừng hỏi!” Cô ngậm miệng lại, bởi vì cô phát hiện cô dám ra mệnh lệnh với anh! Không biết anh có tức giận không?

Tất Duy Lân ngây ra một lúc, nhưng không tức giận, ngược lại cúi đầu hôn môi cô,“Được rồi, anh không hỏi, cái gì cũng nghe em.”

Thanh âm khàn khàn của anh làm cho cô ngây dại, không nghĩ tới anh sẽ nói ra lời này? Đây chẳng lẽ là ma lực lễ tình nhân sao? Có lẽ một người không biết lễ tình nhân là gì, cũng có thể là yêu thương hoàn mỹ, cô thật sự tin tưởng. Hai người ôm lẫn nhau, thời khắc ấm áp đắm chìm khó có ai được như vậy.

“Hôm nay em không đi làm .” Cô đột nhiên còn nói.

“Vì sao?”

“Em muốn chuẩn bị một vài thứ, khi anh trở về sẽ biết.” Trên thực tế, mấy ngày hôm trước cô cũng đã nộp đơn xin nghỉ việc .

Anh tiếp nhận lý do này không chút hoài nghi, giờ phút này, anh tin tưởng cô sẽ không rời khỏi anh.

“Anh nên rời giường đi đã trễ rồi .” Vũ Dung nhìn đồng hồ báo thức đã bảy giờ rưỡi, Tất Duy Lân bình thường đã đi làm.

“Nghe lời em đây.” Tâm tình của anh hiển nhiên rất tốt, ngoan ngoãn xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Chờ anh bắt đầu mặc quần áo, Vũ Dung đi đến trước mặt anh, giúp anh gài nút ở tay áo, sửa sang caravat, hành động này làm cho anh lại im lặng nhìn cô.

“Em làm sao vậy?”

“Em muốn giúp anh thôi!” Cô cố ý làm ra biểu hiện không có gì. Anh mặc áo ngủ lụa trắng cho cô rồi ôm cô vào lòng,”Em hôm nay là lạ .”

“Nào có? Đối với anh không thể tốt được à?” Cô hừ một tiếng. Anh không có trả lời, cúi đầu lại hôn sâu cô, cảm thấy lưu luyến không thôi, thẳng đến khi cô nhẹ nhàng đẩy ra,“Bị muộn rồi .”

“Không muốn đi.” Đây là anh lần đầu tiên có ý tưởng cự tuyệt đi làm.

“Đứa ngốc, đừng nói ngốc vậy.” Cô thầm mắng mình, không biết ai mới là đứa ngốc.

Anh cầm lấy cặp tài liệu,“Anh đi.”

“Hẹn gặp lại, sớm về nhé.” Cô nói chuyện miệng tựa như một người vợ đường đường chính chính.

Sau cửa, cô vừa tiễn Tất Duy Lân, Vũ Dung mở to mắt cố không khóc. Hãy để hôm nay trở thành một lễ tình nhân hoàn mỹ! Đây chính là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng……

**************************************************

Bảy giờ tối, Tất Duy Lân mở cửa phòng. Trong phòng tối om, nhưng khi anh vừa mở cửa ra liền thấy có ba ngọn nến đang cháy ở trên bàn ăn, bên cạnh là Vũ Dung đang đứng. Cô mặc lễ phục màu đen trên người, lộ ra đường cong duyên dáng, bả vai cùng lưng, gáy mang theo ánh sáng màu mượt mà trân châu, khuôn mặt trang nhã động lòng người ra tươi cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Anh đã trở lại.”

“Anh đã về.” Anh ngây ngốc trả lời, tựa hồ không rõ mình nói cái gì.

Anh đến gần từng bước một, thấy trên bàn hoa tươi, mỹ thực, sâm banh,“Em đang đợi anh à?”

“Người em chờ tất nhiên là anh.” Vẫn là anh.

Hai người ngồi xuống, Vũ Dung rót hai chén rượu,“Lễ tình nhân vui vẻ.”

Bọn họ giơ ly thủy tinh có chất lỏng màu hổ phách, cụng ly, sau đó Tất Duy Lân uống một hơi cạn sạch, nhưng Vũ Dung lại chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm. Dưới thứ ánh sáng ấm áp hạnh phúc, hai người lẳng lặng dùng bữa tối, âm nhạc nhẹ nhàng vờn quanh bọn họ, đó là một bản hòa tấu nổi tiếng.

“Còn có tráng miệng, anh chờ một chút.” Vũ Dung đứng lên, đến phòng bếp mang sang một đĩa bánh ngọt chocolate.

“Em làm ?” trên mặt của anh có thoáng vui mừng.

“Ừm! Lễ tình nhân sao có thể thiếu chocolate được chứ?” Cô cắt hai khối bánh ngọt.

Tất Duy Lân ăn một miếng,“Ăn ngon.”

Cô cười cười, vươn tay mơn trớn khóe môi của anh,“Nơi này dính này.”

Anh thoạt nhìn tựa như một cậu nhóc, cô nhịn không được cúi đầu, lấy đầu lưỡi liếm chút chocolate này, lập tức cảm giác được toàn thân anh rung rung.

“Em……” trong cổ họng anh có loại áp lực không nói nên lời.

“Ngọt quá.” Cô cố ý ám muội nói.

“Em đang làm gì thế?” Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt yêu mị như thế của cô.

Cô cúi đầu lộ ra làn da trắng noãn dưới cổ áo, làm cho anh nhìn không sót cảnh xuân trong đó,”Anh còn chưa hiểu phải không? Người ta…… đang khiêu khích anh đấy!” Xong rồi! Tất Duy Lân hoàn toàn hỏng hết lý trí! hô hấp của anh ngừng một giây, lập tức trở nên dồn dập, một tay đẩy ngã cô xuống thảm, che lại đôi môi đỏ hồng, hai người bắt đầu môi cùng môi dây dưa, truy đuổi.

Vũ Dung hoàn toàn đem mình dâng hiến cho anh, thở dốc, khinh ngâm cùng nghênh đón, cô đáp lại cùng cảm thụ.

“Em…… Chưa từng nhiệt tình quá như vậy……” Điều này làm cho anh vừa mừng vừa sợ.

“Duy Lân, hôm nay là lễ tình nhân…… Anh nhất định phải nhớ rõ ngày này……” Tay cô xoa khuôn ngực cường tráng của anh, cảm giác được tim của anh đập giống như nổi trống, đây là…… Bởi vì cô mà tim đập nhanh hơn sao ……

“Anh rất hy vọng ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân!” Anh cúi đầu lại hôn cô. Hai người chờ không kịp đi đến phòng ngủ, trút bỏ quần áo ngay trên tấm thảm, thân thể Vũ Dung trở nên trần trụi, anh để áo khoác lót ở dưới, cô nằm trên áo khoác, anh nhìn thân thể mềm mại mê người của cô.

“Em thật đẹp……” Anh thở dài nói.

Vũ Dung có chút thẹn thùng, nhưng không che giấu mình. Cô muốn anh nhớ rõ giờ phút này. Mà cô, cũng muốn nhớ kỹ anh, tay nhỏ bé của cô mơn trớn bờ vai của anh, dọc theo đường cong của anh chậm rãi vuốt ve, muốn cảm thụ mỗi một chỗ của anh .

“Đừng như vậy.” thanh âm anh khàn khàn cùng cặp mắt nhắm chặt “Sao thế?” Cô lại như cố ý muốn khiêu chiến tự chủ của anh, thân thiết hơn cảm thụ được anh.

Hành động lớn mật làm bậy của cô làm cho anh thở dốc một hơi, rốt cục, anh xoay người ngăn chặn cô,“Đây là em tự tìm lấy?”

“Anh muốn xử phạt em sao?” Cô nghênh đón dục vọng hiển hiện trong hai mắt anh.

“Đúng vậy!” Anh cúi đầu hôn một đường lên da thịt cô, hai tay ấn nhẹ chọc cô thở gấp liên tục, cuối cùng khi cả hai lẫn nhau đều không chịu nổi, làm cho hai người nhiệt tình kết hợp cùng một chỗ.

“Ông trời! Em luôn làm cho anh điên cuồng!” Anh phát giác chính mình vĩnh viễn cũng muốn không đủ cô.

Trên mặt anh có áp lực, cũng có hưởng thụ biểu tình, Vũ Dung một giây cũng không nguyện bỏ qua nhìn anh, cô muốn nhớ rõ sở hữu anh, làm cho cô nếu nhắm mắt lại có thể nhớ tới anh.

“Duy lân…… Duy lân……” Lúc này đây, cô tự nhiên kêu gọi ra tên của anh.

“Em đang kêu tên của anh sao? Em…… Em muốn anh sao?” Anh quả thực thụ sủng nhược kinh.

Cô vươn đầu lưỡi, nghịch ngợm liếm lỗ tai của anh,“Người ta muốn…… Muốn rất nhiều rất nhiều……”

Giọng của cô, sắc đẹp của cô, ngọt ngào của làm cho máu anh sôi trào,“Anh sẽ đưa cho em! Hơn nữa cho nhiều đến khi em chịu không nổi!” Đã bị cô như thế ủng hộ, theo tốc độ anh nhanh hơn, hai người kích tình lũy thừa cũng dần dần kéo lên, rốt cục ở vong ngã tiếng gọi ầm ĩ trung đạt tới cao trào.

※ ※ ※

Sáng sớm Lễ tình nhân trôi qua, Tất Duy Lân tỉnh lại khi, bên ngoài mưa nhỏ, cửa sổ nhìn mênh mông sương trắng. Miệng của anh bất giác mang theo một tia mỉm cười, nhớ lại tối hôm qua nóng bỏng trường hợp, nhưng anh vừa quay đầu, lại phát hiện trên giường chỉ có chính mình một người. Chín năm nay đây là lần đầu tiên Vũ Đồng rời giường trước, dĩ vãng anh luôn đi trước một bước .

“Vũ Dung?” Anh nhíu mày.

Tủ đầu giường hé ra tờ giấy, mặt trên là bút tích run run xinh đẹp.

Duy Lân, Em đi rồi. em không có khả năng tiếp tục làm tình nhân của anh, con của chúng ta cũng không khả năng nhận người khác làm mẹ, vì khả năng này, em không thể không rời khỏi anh. Hy vọng anh tìm được người mà anh muốn em chúc phúc anh. Thay em chăm sóc con mèo nhỏ được không? Có lẽ khi anh thấy cô đơn, nó có thể cho anh một ít an ủi.

Tất Duy Lân mở to hai mắt nhìn, ngón tay bắt đầu run run, thẳng đến kia tờ giấy rơi xuống trên mặt đất.” Vũ Dung!°

Anh rốt cục lên tiếng hô to, nhưng, tại đây trong phòng rộng lớn, cũng không có tiếng nhẹ nhàng hồi âm …
Share
Tweet
Pin
Share
No nhận xét

Sáng thứ Hai, Tất Duy Lân lái xe đưa Vũ Dung đi làm, đến trước chỗ làm anh thản nhiên nói: “Hết giờ làm lập tức về nhà, không được phép đi đâu.”

Vũ Dung liếc sang, khó nghĩ rằng kẻ mang gương mặt lạnh lùng này là kẻ đã cùng cô nhiệt tình tối qua, nhưng đây đúng là cùng một người, thật là ngoài sức tưởng tượng.

“Đã biết.” Cô bất đắc dĩ trả lời, chuẩn bị xuống xe.

“Đợi chút.” Anh giữ chặt cánh tay của cô.

“Sao?” Cô vừa nói đến đó, tiếng nói của cô đã bị chặn lại bởi nụ hôn của anh.

Anh hôn cô say mê như ngọn núi đã ngủ yên năm trăm năm nay đột nhiên bùng nổ, không có chút gì giống với vẻ lạnh lùng vừa nãy. Vũ Dung ngây ra một lúc, không để mình đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt.

Thật lâu sau, anh buông cô ra, quay về vẻ mặt khó hiểu trước đó, nhìn nét đỏ ửng trên mặt cô, anh đơn giản nói: “Đi đi!”

Vũ Dung gần như chạy trối chết khỏi xe, thấy mặt mình nóng như muốn bốc hỏa, chỉ sợ người cùng công ty nhận thấy vẻ kì lạ của mình.. May mà dư vị của lễ Giáng Sinh vẫn còn ảnh hưởng mọi người, nên chẳng ai nhận thấy đôi mắt long lanh và hai gò má đỏ bừng của cô.

Vũ Dung vừa vào tới phòng làm việc thì điện thoại reo, là Lâm Sĩ Kiều.

“Vũ Dung, anh gọi cho em mãi mà không có ai bắt máy, em đi đâu vậy?” Giọng nói của Lâm Sĩ Kiều có vẻ rất lo lắng.

Tiếng nói của Vũ Dung như tắc lại trong cổ, ba ngày qua cô gần như quên mất anh ấy, điều này làm cho cô thấy vô cùng áy náy. “Xin lỗi, em về nhà thăm mẹ.” Cô đành phải nói dối .

“Thì ra là thế, anh lo em xảy ra chuyện gì!” Lâm Sĩ Kiều như trút được gánh nặng nói.

“Là em không tốt, em không cho anh biết.”

“Anh không nghĩ gì đâu. Tối nay em rảnh không? Đi ăn tối nhé.” Anh ôn nhu nói.

“Tối nay sợ là không rảnh.” Vũ Dung ngập ngừng trả lời.

“Còn tối mai?”

“Cũng không rảnh.” Cô không thể không nói như vậy.

“Tuần này em rảnh được hôm nào?”

“Em… hiện tại công việc rất nhiều, hơn nữa em sợ là… không thể gặp lại anh.” Cô nói nhỏ, chính vì cảm giác mình phụ lòng người tôimà cảm thấy rất khó nói ra.

“Cái gì?” Giọng của Lâm Sĩ Kiều bất giác nâng cao, “Thật ra là chuyện gì?

“Xin lỗi, thực xin lỗi anh.” Giọng nói của cô hàm chứa vô vạn tiếc nuối, nhưng cô không thể không tàn nhẫn, cô không muốn anh ấy lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.

“Anh không hiểu, hôm Giáng Sinh vẫn còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại không thể gặp nữa?” Lâm Sĩ Kiều nóng vội hỏi, khó chấp nhận sự thay đổi đột ngột này.

“Em có nguyên nhân, nhưng không thể nói cho anh, anh đừng kiếm em nữa, thực xin lỗi.” Vũ Dung bối rối cúp điện thoại, cô sợ nếu nói thêm nữa, cô sẽ nói ra tất cả mọi chuyện mất. Lâm Sĩ Kiều sau đó thật sự không gọi cho cô nữa, nhưng mỗi lần có tiếng điện thoại kêu, cô lại vô cùng hoảng sợ.

Mãi đến lúc hết giờ làm, cô mới bớt thấy bất an, đồng hồ vừa điểm, cô cầm túi xách, vội vã nói lời chào đồng nghiệp, rồi đi thẳng đến cửa công ty. Nhưng ra tới cửa cô đã thấy Lâm Sĩ Kiều đứng đợi cô.

“Vũ Dung, anh nói chuyện với em được không?” Lâm Sĩ Kiều vẻ mặt chờ đợi nói.

Cô cắn môi lắc đầu.

“Vì sao? Anh làm sai cái gì? Em không cho anh một cơ hội sao?”

Cô nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện ánh mắt của anh, “Anh không làm sai điều gì, nguyên nhân đều là do em, nhưng tha thứ cho em không thể nói được.”

“Anh đưa em về nhà được không? Chúng ta có thể nói chuyện trên đường đi!” Anh nói.

Vũ Dung nhìn xung quanh thấy mấy người đồng nghiệp đang đi ra, một số người đã trông thấy họ, nơi này không phải là nơi tốt để nói chuyện, nên cô đành phải đồng ý: “Phiền anh vậy.”

Lâm Sĩ Kiều gật gật đầu, mở cửa xe cho cô, rồi sau đó ngồi vào ghế lái xe.

“Chở em đến Thiên Mẫu.” Cô khó khăn nói.

“Thiên Mẫu?” Lâm Sĩ Kiều khởi động xe, “Nơi đó ngược hướng nhà em mà?”

“Đúng vậy, em muốn đi Thiên Mẫu.”

“Này… chuyện này có phải có liên quan đến việc em không thể gặp lại anh không?” Lâm Sĩ Kiều cũng đoán ra được một phần nguyên nhân.

Vũ Dung áy náy không thôi, “Đúng vậy, thực xin lỗi.”

“Chẳng lẽ trong lòng em có người khác?” Anh không thể không nghĩ đến lí do này.

“Anh ấy… Anh ấy đã ở bên cạnh em chín năm rồi.” Vũ Dung chân thực nói, cũng là tự thẳng tanh thừa nhận với chính mình. Chín năm nay, Tất Duy Lân quả thật là người đàn ông duy nhất của cô, không chỉ là chiếm hữu cơ thể cô, mà còn chiếm hữu cả tinh thần cô, mặc dù cô cô có ý hận anh, nhưng những ngày qua đã có sự thay đổi rất lớn…

Sắc mặt Lâm Sĩ Kiều thoáng chốc ảm đạm, nhưng lại hiểu lầm ý của cô, “Thì ra là thế, hai người tình cảm lâu năm như vậy, anh khó mà có thể so được.”

“Sĩ Kiều, thực sự thời gian ở cùng anh, em đã muốn quên người kia, bởi vì…” “Anh là người rất tốt… Không, phải nói là người tốt nhất!” Vũ Dung chân thành nói.

Lâm Sĩ Kiều thở dài, “Cám ơn em đã nói vậy.”

Hai người sau đó trở lại trầm mặc, xe đến Thiên Mẫu. Vũ Dung nói địa chỉ, Lâm Sĩ Kiều mau chóng tìm được đến tòa nhà lớn ấy.

“Thật hy vọng thời gian kéo dài được nữa.” Anh có ý nói là thời gian đi xe, mà cũng là thời gian đã qua.

“Sĩ Kiều, thực xin lỗi, em tin anh sẽ gặp được người thích hợp, em… là em không có may mắn đó.” Nhìn gương mặt anh sa sút tinh thần, tính thiện lương khiến Vũ Dung thấy đau quá.

Anh quay đầu nhìn cô, “Đừng nói như vậy, anh chúc em mối tình chín năm kia sẽ sớm có một cái kết mỹ mãn.”

“Cám ơn anh.” Cô nói, dù biết rõ chuyện đó là không có khả năng.

“Em đi trước đi! Anh muốn nhìn rõ dáng em, anh có thể ghi nhớ…” Anh miễn cưỡng mỉm cười.

“Hẹn gặp lại.” Vũ Dung gật gật đầu, bước xuống xe.

Cô quay lưng đi, nhẫn nại không quay lại, thoáng thấy Lâm Sĩ Kiều cũng ra khỏi xe, đứng ở đó ngóng theo cô, điều này làm cho cô cảm động. Lâm Sĩ Kiều chính là giống mộng đẹp mà cô chờ đợi rất lâu, nhưng nay chính cô lại rời bỏ giấc mơ ấy…

Cô quay lại nhìn anh phất phất tay, cố nén nước mắt trên mi quay đầu đi tiếp.

Lâm Sĩ Kiều nhìn theo bóng cô. Bờ vai kiên cường thoáng chốc suy sụp, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ……

※ ※ ※

Vũ Dung vào đến phòng đã thấy Tất Duy Lân ngồi ở trên sô pha. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn mỏng manh từ ngoài cửa sổ hắt vào, khiến cho phòng khách càng u tối.

Nhóc mèo kêu nhỏ “meo meo” hai tiếng, chạy về phía cô; Vũ Dung ôm nó đi vào bếp, cho một ít thức ăn cho mèo vào bát, mèo con liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Sau đó, Vũ Dung lại đi đến phòng khách, trực giác cho cô biết Tất Duy Lân đang đợi cô.

Cô chọn chỗ cách xa anh một chút, không nhìn ra được biểu tình trên mặt anh, nhưng xem ra anh đang rất giận, lửa nóng dường như đã đốt đến chỗ cô.

“Lại đây!” Anh gầm nhẹ.

Toàn thân cô run lên, chậm chạp bước lên vài bước, rồi dừng lại trước mặt anh.

“Cởi quần áo.” Mệnh lệnh bật ra không có một chút biểu tình nào.

“Vì…… Vì sao?” Cô không thể tin được điều mình nghe thấy.

“Tôi muốn kiểm tra.”

“Anh đã thấy…… Tôi cùng anh ấy……¨

“Tôi nói rồi không cho phép gặp hắn!” Tiếng nói của anh đột nhiên bừng lên, cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.

“Là anh ấy tự tới tìm tôi ……”

“Vậy vì sao còn lên xe của hắn?

“Tôi chỉ muốn nói lời từ biệt, chúng tôi không có làm cái gì cả.”

“Cởi quần áo, tôi sẽ biết cô nói thật hay không.” Anh cố ý nói.

Trong lòng Vũ Dung không phục, nhưng dưới khí thế áp bức của anh, rốt cuộc vẫn phải tuân theo. Cô chậm rãi cởi áo khoác, áo, váy, toàn thân chỉ còn lại có nội y cùng tất chân. Anh bật đèn bàn, ánh mắt nóng giận nhìn thẳng trừng trừng vào cô,“Tiếp tục.”

“Không cần như vậy……” Hai gò má của cô đỏ ửng.

“Tiếp tục!” Anh không chấp nhận thỏa hiệp.

Cô nhịn xuống nghẹn ngào, đem những thứ còn lại trên người cởi tiếp, quần áo không tiếng động rớt xuống dưới chân cô, như cánh hóa tàn rơi rụng.

Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu, tận đến lúc toàn thân cô thấm lạnh anh mới vươn tay kéo cô ngồi xuống trên đùi anh. Vũ Dung nhắm mắt lại, không muốn phải đối mặt với ánh mắt của anh.

Tay anh di từ trán của cô, hai má, dọc theo cổ, trước ngực, thẳng đến hai chân, ngón chân, họa ra một đường cong nóng bỏng, thiêu đốt.

“Dấu hôn này ở đâu ra?” Anh đột nhiên thấy vết hôn nhỏ ngay eo cô, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo.

“Chẳng phải là người hôm qua làm ra sao.” Cô ủy khuất giải thích.

“Thật à?” Anh không tin cúi đầu mút khẽ lên người cô, tạo ra một dấu vết ngay cạnh vết đang có, sau đó cẩn thận quan sát rốt cục miễn cưỡng gật đầu.

“Quên đi. Chỗ này sao thế?” Anh lại phát hiện ra dấu tay trên mông cô.

“Tay anh cầm lấy tôi …… dùng sức , cho nên……” Vũ Dung nhớ tới hồi kịch tính tối qua, mặt cô bắt đầu nóng lên.

“Thật không?” Anh vươn bàn tay to đối chiếu, nhưng không có làm đau cô, ngược lại ôn nhu làm cho cô phát run .

“Anh nhìn đủ chưa?” Cô đẩy anh ra.

“Chưa đủ, anh chưa thấy hài lòng, anh muốn xem xét cẩn thận toàn bộ.” (Thằng cha này có bệnh thần kinh hoang tưởng) Anh một bên chạm đến cơ thể của cô, một bên nỉ non bên tai cô: “Nơi này là của anh…… Nơi này cũng là của anh…… Tất cả đều là của anh.” Nghe những từ ngữ khí phách của anh, trong lòng Vũ Dung nảy sinh cảm xúc rất phức tạp, vừa có run sợ vừa có nóng bỏng.

Cuối cùng, anh cũng “kiểm tra” xong, gục mặt lên vai cô, thở dài thâm trầm, “Không được phép cho người khác chạm vào em, biết không?”

“Vâng……” Cô cảm thấy toàn thân hư nhuyễn vô lực, bất tri bất giác tự thuận theo yêu cầu của anh.

Hai người đắm chìm trong tĩnh lặng, qua một hồi lâu, anh nắm bàn tay cô xoa lên ngực anh, khàn khàn yêu cầu: Chạm vào anh đi.” Vũ Dung mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tối tăm của anh, đây là lần đầu tiên anh yêu cầu cô như vậy, ngữ khí chờ mong, biểu tình cầu khẩn, cơ hồ làm cho cô tâm thần rung động.

“Vì…… Vì sao?” Cô không hiểu.

“Bởi vì anh muốn.” Trong mắt anh có ánh mê hoặc, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa vào cổ áo của anh, làm cho cô nhẹ nhàng mơn trớn bờ vai của anh. Vũ Dung đỏ bừng mặt, đây tất nhiên không phải lần đầu bọn họ vuốt ve nhau, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Anh tự cởi áo sơ mi, làm cho tay cô tiếp tục ve vuốt lên ngực anh; Vũ Dung bắt đầu thấy run rẩy, cảm giác được da thịt nóng bỏng của anh, nhịp tim cũng mạnh mẽ đáng sợ.

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, thúc giục bàn tay cô cởi bỏ hết phần đồ còn lại, kéo hạ khóa quần, tất cả những động tác này đối cô mà nói đều là xa lạ mà lại phiến tình , làm cho cô quả thực hoảng không biết nên như thế nào tiếp tục.

“Đủ!” Anh cầm tay cô, trong thanh âm dục vọng khàn khàn. Anh tuy rằng nói vậy, cũng không cho bàn tay cô rời đi, ngược lại cúi đầu hôn lên đôi môi thơm đang hé mở của cô, hai tay cũng bắt đầu không có kiểm soát.

“Thích anh chạm vào em không?” Anh cắn lên lỗ tai cô hỏi. Anh ve vuốt tham lam như vậy, hỏi cô trả lời thế nào đây? Chỉ có thể thấy gương mặt đỏ ửng của cô làm câu trả lời.

“Em chỉ được phép để một người chạm vào, em chỉ được phép thích cách anh chạm vào, em chỉ được phép vì anh mà run rẩy!” Anh một mặt vuốt ve cơ thể của cô, một mặt thấp giọng tuyên cáo. Cuối cùng, anh để cô ngồi đối diện anh, đẩy hai chân cô ra, trực tiếp tiến nhập. Loại tư thế này làm cô vô cùng xấu hổ, bởi vì mỗi một lần anh tiến vào, cô đều nhìn được ánh mắt của anh, chính là anh nhìn xem phản ứng của cô.

Cô khó xử cúi đầu, cắn chặt môi dưới.

“Không cho phép trốn tránh anh!” Anh nâng mặt cô lên, đòi hỏi nhìn thẳng vào mắt của cô.

“Kêu tên của anh đi!”

“Tôi không muốn……” Cô cố tách xa khỏi anh. Nhưng anh lại càng thêm ôm chặt cô, cơ thể trần trụi cả hai kề sát với nhau, cô còn cảm nhận được cái nóng lẫn mồ hôi trên cơ thể anh, như là một lò lửa vây quanh cô.

“Mau, anh muốn nghe!” Anh tiếp tục bắt buộc cô.

Xem biểu hiện cuồng loạn của anh, cô hiểu được là anh sẽ còn tiếp tục nếu chưa đạt được mục đích, nhưng cô vẫn kiên trì cùng quật cường, lắc đầu cự tuyệt.

Anh cúi đầu cắn lên vành tai cô, làm cho cô không kiềm chế rên nhỏ, tiếp theo, anh nắm chặt vòng eo của cô, mạnh mẽ cử động, rất nhanh, rất mạnh, làm cho cô lại không thể không phát ra rên rỉ.

“Mau kêu tên của anh……”

“Anh…… Không cần như vậy…… Tôichịu không nổi……

“Anh chỉ là muốn nghe cái miệng nhỏ của em kêu tên anh thôi! Anh muốn em biết rõ…… Hiện tại người đang ôm em là ai, anh không cho phép em mơ tưởng tới người khác……¨ cho dù chỉ có một chút cũng không cho phép……” Ngữ khí của anh mãnh liệt đến cực điểm, không cho phép bất cứ sự tranh cãi nào.

“Anh…… Biết rõ…… Tôi chưa từng có người khác……” Cô hai mươi sáu năm qua chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh! Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?

“Không chỉ thân thể, anh còn muốn cả tâm của em … Anh muốn toàn bộ”

“Vì sao?” Cô trợn to mắt, chưa từng nghĩ anh muốn nhiều như vậy.

Anh không trả lời, chính là lấy thân thể kịch liệt đáp lại, cô đã bị kích thích quá độ, cổ họng nhịn không được dật ra cầu xin tha thứ rên rỉ, “Làm ơn…… Đừng như vậy…… Tôi không cần……”

“Nhanh chút! Mau kêu tên của anh? ” Anh thúc giục.

“Anh…… Quá đáng…… Duy lân…… Cầu anh…… Tôi không được……” Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nỉ non , cũng không dám nhìn thẳng anh, đem mặt vùi vào bờ vai của anh.

“em rốt cục cũng hô tên anh…… Vũ Dung…… em là của anh! Vĩnh viễn là của anh!” Anh ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm, hai người ở cuối cùng bùng nổ trung, cùng nhau lên tới đỉnh điểm.

Ở thời điểm kích tình này, Vũ Dung hoảng hốt nhận ra cô không chỉ đã không còn quyền kiểm soát thân thể, mà chính tâm hồn cô cũng không.

Những ngày tháng tiếp sau, Tất Duy Lân cùng Vũ Dung trải qua cuộc sống chung rất êm đẹp. Vũ Dung vẫn mỗi ngày đi làm, tối về thì mua đồ ăn tối, chỉ là bây giờ cô mua cho 2 người.

Tất Duy Lân làm việc rất trễ, thường quá mười hai tiếng, khi anh tan tầm trở về thường đã quá giờ cơm tối, anh chỉ im lặng cùng cô ăn tối. Thi thoảng anh về trễ sau mười giờ, thì tủ lạnh cũng có sẵn đồ ăn cho anh, dùng lò viba hâm qua là có thể dùng được. Bọn họ tới lúc này cũng chưa nói với nhau thêm cái gì, nhưng vẫn rất ăn ý, không cần nói dài dòng, không cần phải chỉ vẽ nhau.

Ban đêm, Tất Duy Lân trong bóng đêm ôm cô, tính sở hữu mãnh liệt lúc này mới có thể lộ rõ. Sáng sớm, có khi anh rời giường trước, đi thẳng đến công ty, có khi anh lại làm hại cô đi làm muộn, đơn giản vì anh đột nhiên tới hưng phấn. Cuộc sống cứ như vậy không có nhiều tranh chấp, đơn giản như dòng nước chậm rãi chảy.

Lại một ngày thứ Sáu nữa, Vũ Dung mua đồ ăn cùng báo chiều trở về, bắt đầu làm bữa tối.

Bảy giờ, Tất Duy Lân vẫn chưa về, Vũ Dung ăn cơm một mình, đem một phần lớn để dành riêng để vào tủ lạnh. Nhóc mèo lẽo đẽo theo sau cô vào thư phòng, vừa nghe nhạc, vừa đọc sách. Đến mười giờ anh vẫn không trở về, Vũ Dung lại lôi báo chiều ra đọc.

Rồi cô nhìn thấy một dòng tin khiến toàn thân phát run tin tức, tuy rằng chỉ ngắn ngủn vài dòng lại làm cho cô cảm thấy vô cùng rung động.

Là đám hỏi của hai đại gia tộc, Tất Duy Lân cùng Mang Tiểu Lị đêm nay đính hôn…… Tờ báo rớt xuống đất, Vũ Dung chỉ nhìn thấy tiêu đề liền hiểu được anh vì sao về trễ.

Cô tất nhiên không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, nhưng cái cô không ngờ là cô lại có cảm giác đau lòng!

Điều này sao có thể? Anh là một kẻ vô sỉ đã dùng thủ đoạn uy hiếp, khống chế cô nhiều năm qua, vậy thì việc anh kết hôn cùng người khác kết hợp làm sao có thể ảnh hưởng tâm tình của cô?

Nhưng lúc này cái cảm giác nặng nề trong ngực, chua xót trong lòng là do đâu chứ?

Giờ phút này, Vũ Dung thực sự cảm nhận mình quá yếu ớt bất lực, trước kia cho dù bị Tất Duy Lân áp bức, cô cũng chưa từng cảm thấy khó chịu như thế này, rốt cục cô hiểu ra, cô đã đem lòng yêu con người ấy…

Có lẽ ngay ở lần gặp đầu tiên năm đó, cô đã có tình cảm với anh rồi, cho dù khởi đầu là chán ghét lẫn khinh thường, nhưng cô đã từng đối với ai có phản ứng mạnh mẽ vậy đâu? Không có, cô không quá hận ai, cô chỉ hận có Tất Duy Lân thôi, nhưng cũng nghĩa là cô có yêu anh……

Đã 1 giờ khuya, Tất Duy Lân đi vào phòng. Vũ Dung co người trên giường, ý thức thập phần thanh tỉnh, bởi vì cô căn bản là ngủ không được. Anh chậm rãi đến gần phòng ngủ, trên đường đi đã đụng ngã một số thứ, đến khi anh ngồi xuống cạnh giường, cô nghe được mùi rượu nồng nặc. Xem ra anh uống rượu, cũng khó trách, hôm nay là ngày trọng đại của cuộc đời anh mà! Vũ Dung chua xót nghĩ.

“Em ngủ rồi à?” Anh sờ sờ bả vai cô.

Cô không đáp lại, đêm nay cô không muốn đối mặt anh, càng không thể nói được lời chúc mừng.

Anh thấy cô không ra tiếng, bả vai lay động một chút, cả người áp đến trên người cô.

“Tránh ra! Anh là đồ sâu rượu!” Hương rượu bao quanh người anh trong lòng cô dâng lên cảm giác mị hoặc nhưng là; cô không muốn bị anh dụ dỗ, hơn nữa hôm nay là ngày anh đính hôn!” Em còn chưa ngủ? Đang đợi anh à?” Anh nghe được, tỉnh táo đáp lời, cúi đầu nở nụ cười.

“Tôikhông có!” Cô lập tức phủ nhận.

Khó có lúc nào thấy anh cười ra tiếng như vậy, là vì cùng Mang tiểu thư đính hôn nên anh rất cao hứng sao? Dù sao với chuyện này thì địa vị thừa kế của anh sẽ càng củng cố! Vũ Dung nghĩ, không khỏi cảm thấy một trận khổ sở.

“Em không đợi anh thì đợi ai? Em chỉ có thể chờ một mình anh mà thôi, nghe rõ không?” Anh giữ chặt hai tay cô, không cho cô tiếp tục giãy dụa.

“Buông!” Vũ Dung thật sự vô tâm cùng anh triền miên.

Anh đương nhiên không nghe, môi cứ thế hôn dọc từ gáy xuống, hít thật sâu hương thơm của cô, “Em thật thơm a…… Vì sao em luôn thơm như vậy……”

“Không cần.” Lời của cô bị hòa tan bởi nụ hôn của anh, nụ hôn mang theo nồng đậm rượu vị, mãnh liệt mà trực tiếp, làm cho cô choáng váng hoa mắt đứng lên. Anh một phen xé rách áo ngủ làm ngực cô bị phơi bày, bàn tay to xoa lên thân thể mềm mại của cô, bắt đầu mạn vô chừng mực ngọt ngào tra tấn.

“Anh say rồi!” Cô không muốn bị anh coi lầm thành người đàn bà khác!

“Anh say, nhưng không phải uống rượu say, mà là bởi vì hương thơm của em ……” Anh mê muội hôn lần da thịt cô.

Cơ thể của cả hai dường như cũng tự nguyện, một bên say rượu, một bên kháng cự, mà vẫn là càng lúc càng dán sát với nhau, dục vọng tăng cao, bọn họ chỉ có thể leo lên đối phương, không ngừng ở trong đó đình trệ.

“Anh muốn, anh muốn em ……” Anh vừa tiến sâu vào trong cô, vừa thì thầm bên tai.

Cơ thể Vũ Dung sớm phản bội cô, trước sự xâm nhập của anh dần hàng phục.

Kích tình qua đi, Vũ Dung cố gắng xoay người sang chỗ khác, tức giận với sự nhạy cảm của chính cơ thể mình.

Tất Duy Lân vẫn không buông tha cô, hai tay ôm vòng sau lưng cô, cúi mặt vào mái tóc của cô rồi mới chịu ngủ.

“Đừng chạm vào tôi, đừng để bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!” Vũ Dung rốt cục nhịn không được kháng nghị.

Anh ngẩn ra nửa giây, sau đó tức giận giơ tay lên, “Bẩn? Vì sao nói anh bẩn? Anh làm sao mà không đủ tư cách chạm vào em?”

“Anh …… anh đi tìm vị hôn thê của anh đi…… Tôi không muốn anh chạm qua cô ta xong lại về đây chạm vào tôi!”

“Vị hôn thê?” Giọng nói của anh có phần ngơ ngác, nghĩ nghĩ một chút, “A! Cái cô kia……”

“Anh đã đính hôn rồi, sao vẫn không buông tha tôi?” Giọng nói của Vũ Dung bắt đầu nghẹn ngào, đêm nay cô đã chịu ủy khuất, chua xót, nên bắt đầu bộc phát tất cả.

“Anh….. em……” Anh nghe được tiếng khóc của cô, im lặng không nói lới nào, tựa hồ anh không biết phải làm sao.

Vũ Dung thật sự không hiểu vì sao nước mắt cô tuôn chảy không ngừng như vậy, cô vốn đâu phải người hay khóc, sao cả 2 lần đều là khóc trước mặt anh?

“Em…… em khóc cái gì?” Giọng nói của anh pha lẫn bối rối.

“Không liên quan đến anh ! Tôi thích khóc thì tôi khóc!” Cô vùi mặt vào vai anh, cố ngăn tiếng thút thít.

Anh giống hiểu ra được cái gì, vươn tay vuốt ve bả vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về như kiểu dỗ dành cô tình nhân nhỏ đang ghen, “Nếu em khóc vì cô ấy, thì chỉ mệt cho em…… Ai! Làm sao mà khóc không ngừng vậy ? Ngốc nghếch, đừng khóc nữa. Ngay cả tay cô ấy anh còn chưa chạm qua……”

“Anh gạt tôi……” Cô làm sao mà tin được!

“Trên thực tế, chín năm qua anh căn bản không chạm qua người khác, chỉ có mình em……” Nói ra những lời này anh cũng có phần ngượng ngùng.

Vũ Dung kinh ngạc ngừng khóc, “Làm sao có thể?” Anh nói vẫy để dỗ cô nín sao? Nhưng anh cần gì phải dỗ cô? Cô bất quá chỉ là tình nhân thôi!

Anh cười tự giễu, “Tôi cũng thường tự hỏi tại sao, có lẽ…… Anh là một kẻ sống theo thói quen, anh không quen ôm người phụ nữ khác, kể cả vị hôn thê kia, anh chỉ cần em……”

Vũ Dung không biết nên phản ứng thế nào, anh có nói thật không? Vì lí do gì chứ? Chuyện này nghĩa là gì?

“Cho nên em đừng khóc …… Em mà khóc…… Anh sẽ không biết làm thế nào.” Anh thở dài một tiếng, lấy đôi môi hôn lên nước mắt của cô. Đây có thể là lời của tên ác ma như anh sao? Vũ Dung quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

“Anh say thật rồi……” Nhất định là như vậy, nếu không người như anh sao có thể nói ra những lời nói đáng sợ như vậy.

Anh cười cười, phảng phất vẻ say say mông lung, “Anh say…… Nhưng anh rất rõ ràng…… Anh không cần người phụ nữ khác……¨ anh muốn về nhà ôm em, ôm em anh ngủ được……” Khi nói những lời này, điệu bộ của anh như một đứa trẻ. Vũ Dung không nói nên lời, cô thật sự không tiếp nhận được tình cảnh đó.

Anh hôn lên mái tóc của cô, chậm rãi nhắm mắt lại, “Anh cưới người kia, chẳng qua là vì công ty… Nhưng anh rất rõ anh chỉ muốn có em……”

“Nhưng …… Nhưng ……” Vũ Dung ngây ngốc không biết phải nói thế nào.

Tất Duy Lân không nói gì nữa, anh hôn xong đã rơi vào giấc ngủ, chất cồn đã khiến anh phá vỡ trấn tĩnh bình thường, có điều anh không biết là người khác đã bị ảnh hưởng như thế nào…
Share
Tweet
Pin
Share
No nhận xét
Newer Posts
Older Posts

About me

Follow me

Sponsor

Blog Archive

  • ▼  2017 (16)
    • ►  March (3)
    • ▼  February (13)
      • So sánh 6 loại dầu tẩy trang Shu Uemura
      • Review: Nước tẩy trang Bioderma Sensibio H2O
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 10 End
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 9
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 8
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 7
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 6
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 5
      • Mười giờ tối ngày thứ sau chương 4
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 3
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 2
      • Mười giờ tối ngày thứ sáu chương 1
  • ►  2016 (3)
    • ►  November (3)
  • ►  2012 (869)
    • ►  May (72)
    • ►  March (606)
    • ►  February (191)
Facebook Twitter Instagram Pinterest Bloglovin

Beauty Blogger