Gửi người yêu em
Những con người yêu nhau hiếm ai biết được rằng tình yêu không chỉ đẹp bởi những giây phút lãng mạn, bình yên mà còn đẹp bởi những ngày sóng gió và những lặng yên sau cơn bão. Gửi những ai đang giữ cho mình một tình yêu, hãy dừng lại và lắng nghe những cái đẹp khó thưởng thức một cách trọn vẹn nhất nhé.
“Gửi người yêu em,
Anh à, đêm nay em lại đọc truyện rồi. Mà anh biết đấy, em cứ đọc truyện rồi sẽ ngơ ngẩn thoáng buồn vui vì câu chuyện đúng không.
Ừ đúng đấy anh, chuyện thật buồn đúng không, có những tình yêu thật buồn và em chạnh lòng.
Ôi em lại buồn mất rồi, và anh sẽ lại lo đúng không.
Nhưng anh ơi, anh có lo mãi được không với những cơn buồn vui vô chừng ấy. Một bài hát buồn, một câu chuyện buồn hay một câu nói vu vơ. Hãy chỉ bên em, lắng nghe nỗi buồn đấy anh nhé. Anh không cần buồn cùng em, cũng đừng lo lắng, bồn chồn nhé. Vì những nỗi buồn, những cái man mác đã là những nhịp điệu sống quen thuộc trong em anh à.
Thử nghĩ nhé, một cuộc sống không có những lúc vui buồn bất chợt thì còn gì thú vị với em nữa anh. Vì thế đừng vì em mà buồn nhé. Khi em buồn vì một bài hát buồn, thì một bài hát vui lại làm em vui mà. Buồn vui là vô chừng nhưng hạnh phúc là vĩnh viễn anh à. Với em, chỉ cần ngay cả khi buồn hay vui, hạnh phúc luôn bên em vẫn sẽ là anh thôi. Đúng không anh chàng hay lo nghĩ của em?
Nhưng mà, anh không được xem thường những khi buồn vui đó đâu nhé. Anh không được xem đó chỉ là những biểu hiện quá bình thường và quen thuộc đến mức không cần chú ý đâu nhé. Vì sao anh biết không? Con người ta buồn khi lòng cần người sưởi ấm nhẹ, vui khi lửa lòng muốn truyền cho người. Nên nếu những khi ấy anh đừng quá lo lắng, cũng đừng quá hững hờ nhé anh.
Anh à, em là một cô gái nóng nảy và khó chiều đúng không? Chắc là vậy rồi, vì một câu đùa không đúng lúc cũng dễ làm em hờn dỗi. Một cái hững hờ khi em vui vẻ cũng dễ làm em nản. Một câu chuyện dang dở chưa nói hết phải dừng đột ngột cũng dễ làm em giận vu vơ. Một điều em nói chưa được anh ghi nhận cũng dễ làm em mất hứng. Mà khi em hờn dỗi, khi em nản, giận vu vơ hay mất hứng, em lại dễ nói những điều thật khắt khe với anh đúng không. Ôi em còn thấy mình thật khó chiều nữa mà! Nhưng mà anh ơi, đừng trách em nhé, cũng đừng tự trách mình nhé. Cho em một quyền nho nhỏ nhé, quyền là con gái nhé anh. Quyền hơn dỗi vu vơ rồi lại dễ cười thật vui vẻ này. Quyền mất hứng rồi lại dễ dàng hứng chí lôi kéo anh vào chuyện khác. Quyền giận hờn vu vơ rồi lại tự thấy mình vô lý quá và lại hết giận ngay ấy mà. Một quyền nho nhỏ thôi, xem như mình ký hiệp ước nhượng bộ nhé anh.
Và khi ấy, em sẽ không giận khi cuối tuần anh chơi game này, không giận khi đang nói chuyện anh buồn ngủ mà muốn đi ngủ này, không hờn khi anh không nhớ hết chi tiết trong một kho những câu chuyện em kể này. Hiệp ước nhượng bộ này công bằng mà đúng không anh, hehe.
Nói đi nói lại, một cô gái nóng nảy, khó chiều lại dễ buồn dễ vui sẽ không làm anh buồn, anh giận hay làm anh thấy khó “bắt tần số” mà đúng không anh? Đơn giản vì nếu em không là thế, thì đâu phải là em, và anh đâu có cái danh xưng “người mà yêu em” được đúng không nào!
Và một anh chàng dễ buồn dễ lo dễ nghĩ nhưng đôi lúc không quá nhạy để chiều theo tất cả “tần số vui buồn” hay tất cả những “quyền đòi hỏi” của em thì sẽ không từ bỏ trước cô gái ấy đúng không anh? Đơn giản vì nếu anh từ bỏ thì anh đâu còn là người nhận bức thư này nữa đúng không nào! Vì thế anh phải hiền một cách nhẹ nhàng và dữ một cách khôn khéo nhé.
Và giờ thì vui lên, vì sau tất cả, có giận hờn vu vơ thì mới có chúng ta ngày hôm nay chứ. Nhớ một quyền sau cùng của em là quyền muốn anh đừng hiền để em bắt nạt, và dữ để em sợ hãi đâu nhé.
Cô gái mà anh yêu,”
0 nhận xét