Chương XIII: Cười say ngất ngây cùng khanh ba vạn bữa, không cần trút bầu tâm sự
Trịnh Vi ngồi trên nền xi măng bên cạnh công trường, trời tháng Mười nắng chói chang, trước mặt là một vùng trắng xóa. Công trình vẫn đang dừng lại ở giai đoạn thi công dưới mặt đất, sau khi làm xong khâu xây dựng cơ sở hạ tầng, ngay cả chỗ tránh nắng cũng không có. Một giọt mồ hôi lẫn vào bùn đất trên tay, biến thành màu xám đục, những chỗ mũ bảo hộ bám sát vào tóc, dính bết và ngứa ngáy. Hơn một tháng lăn lộn dưới nắng, tối đến tắm rửa soi gương, cô thấy gương mặt trắng trẻo của mình chẳng khác gì Bao công tái thế. Đen thì đã đành, đằng này khi cởi mũ ra, lớp da dưới quai mũ bảo hộ vẫn trắng ngần, nhìn từ xa giống như bị ai quệt lên hai đường màu trắng dưới hàm, trông rất nực cười, vì chuyện này mà cô bị đám công nhân trên công trường trêu chọc. Cô uống một ngụm nước, lấy tay phe phẩy nhưng chẳng thấm gì so với cái nóng. Ngày đầu tiên đến công trường, nếu quản đốc điều hành, nhân viên phụ trách kiểm tra an toàn và sư phụ hướng dẫn cô không nhắc đi nhắc lại, trong công trường bắt buộc phải đội mũ bảo hộ, thì cô đã có ý định cởi phắt mũ ra, để cho đầu và cổ mình được giải phóng.
0 nhận xét