Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 26
Tôi tỉnh lại trong bệnh viên, tí tách từng dòng thuốc chuyền qua dây dẫn, không biết là thuốc gì, tôi mệt mõi ra rời quay đầu trên gối, nhìn thấy một người ngồi trước giường bệnh.
Trong phòng bệnh ánh sáng tối tăm, đầu giường chỉ có một ngọn đèn, nhưng tôi cơ hồ giật nảy mình.
Mạc Thiệu Khiêm!
Mạc Thiệu Khiêm vẫn còn ở đây.
Hắn nhất định có rất nhiều lần, đều muốn thật sự giết chết được tôi.
Cả người hắn đều ẩn trong bóng tối, tôi nhìn không rõ sắc mặt hắn, tôi như một con chuột gặp phải mèo, sợ đến răng lợi đều run rẩy kinh sợ.
Hắn không động đậy, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi nặng nề, những kiểu thế này tôi chịu đủ rồi, tôi nhịn rồi lại nhịn, cho rằng nhịn đến tận cuối cùng, sau đó không cần phải kiềm chế nữa. Nhưng lần này đến lần khác đều bất ngờ như thế này, tôi nghĩ tôi thật sự đủ lắm rồi.
“Mặc kệ anh có ra sao, tôi từ rất lâu về trước đã không muốn sống nữa rồi. Muôn giết muốn xử gì tùy anh thôi, tôi rất nhớ mẹ tôi, sớm gặp được bà, cũng là một hạnh phúc.”
Hắn vẫn trầm mình trong bóng tối u ám, chẳng buồn cựa quậy, cũng chẳng có tiếng động.
“Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi thật sự nợ anh….. Tôi luôn cảm thấy anh không thật vô lý, tôi vừa không đẹp vừa không thông minh lại vừa không đáng yêu, vì sao anh không chịu tha cho tôi. Tôi không biết bố anh xuất huyết não nguyên nhân là vì bố tôi. Bố tôi ông luôn dạy tôi làm người cần có phẩm hạnh. Ông chỉ vì đắc tội với cấp trên không thăng được chức, nên mới đổi nơi công tác sang doanh nghiệp tư nhân. Trong lòng tôi, ông luôn là người bố tuyệt vời, tôi không biết thế giới của người lớn lại giả dối đến thế, thật đáng sợ…. Tôi thay mặt bố tôi xin anh tha thứ, ông ấy cùng mẹ tôi 5 năm trước gặp tai nạn xe cộ…. Nếu nói đấy là báo ứng, báo ứng e là cũng đủ rồi.”
“Trước đây tôi hận anh, tôi luôn hận thấu anh, tôi cảm thấy anh hủy hoại đời tôi, bây giờ tôi mới biết, là ‘đời cha ăn mặn đời con khát nước’, tôi cũng coi là đáng đời đi. Kì thực anh đối với tôi vẫn còn rất tốt. Đã không đánh tôi, cũng không chửi mắng tôi. Nếu như tôi có mối thù giết cha, tôi nhất định cả ngày lần đêm muốn đều muốn một dao giết hắn. Anh đối với tôi thế này, cũng là đáng đời tôi thôi.
Tôi và người đàn ông này cuối cùng chẳng quan hệ gì nữa, cứ cho như là một cơn ác mộng, mộng cũng cần phải tỉnh lại
“Khiến một người đau khổ, không nhất thiết phải khiến họ chết, bởi lẽ chết thường là một cách giải thoát, chỉ cần khiến họ tuyệt vọng, đấy mới là sống còn không bằng chết.” Giọng Mạc Thiệu Khiêm cơ hồ đã hồi phục lại sự bình tĩnh thường thấy, nhưng tôi dồn sức kinh ngạc, từ đầu đến đuôi tôi chỉ nghe được một câu sau cùng.
Âm thành trong bóng tôi dần dần lạnh xuống: “Em yên tâm đi.”
Tôi không rõ câu cuối cùng ấy có ý gì, là dạng uy hiếp hay là dạng chấp thuận, hắn nói xong lời đã quay đầu đi mất, cửa phòng bệnh bị hắn đẩy mở, ánh sáng ngoài hành lang tràn vào, ánh đèn túyp nhàn nhạt phác lên bóng hình hắn rắn rỏi cao lớn, hắn dường như một giây dừng lại dưới ánh sáng đấy, sau đó cũng chẳng ngó đầu lại, kéo cửa đi mất. Tôi lần mò điện thoại, gọi cho Duyệt Oánh, cô ấy đã cuống đến phát điên lên, đang định gọi điện báo công an. Tôi nói với cô ấy tôi hiện giờ đang ở bệnh viện, cô ấy lập tức đến ngay, vết tụ máu xanh đỏ trên cổ tôi làm cô ấy lần nữa chửi ầm lên.
Tôi nói: “Đừng chửi nữa mà, dù tớ chết trong tay hắn, cũng đáng đời thôi.” Duyệt Oánh trợn mắt nhìn tôi, tôi cười cười với cô ấy, việc này quá đủ khốn khổ rồi, Duyệt Oánh xem nhiều tiểu thuyết như thế, nhất định chửi đến tràn lan thô bỉ. Mạc Thiệu Khiêm hận tôi thì ra là có nguyên nhân thật sự, hắn đối với tôi thì ra thật sự là có nguyên nhân, bố tôi bán rẻ bố hắn, tiết lộ bí mật của xí nghiệp cho đối thủ.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, từ khi biết tôi là con gái ai, hắn đã muốn báo thù rồi
. Hắn rất dễ dàng hủy hoại một đời tôi, tôi nghĩ hắn bây giờ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Tôi ở lại bệnh viên quan sát 24h rồi xuất viện, vì còn trẻ, hồi phục cũng rất nhanh. 2 tuần sau tôi đã quay về trường đi học, vẫn chiều theo cái tư tưởng truyền thống ấy của Duyệt Oánh, tôi tĩnh dưỡng đến cả một tháng, nhưng tôi nghĩ chẳng hề gì đâu, tôi sợ bỏ nhiều tiết thế sẽ không đuổi kịp.
Triệu Cao Hưng trước mặt tôi lỡ buột mồm, nói Mộ Chấn Phi bay về Hongkong rồi, nhà anh ấy hình như phát sinh chút chuyện. Tôi vốn không để ý mấy chuyện này, nhưng sau đó lại xem được tin tức trên mạng, vô tình phát hiện tin tức về một ngân hàng đầu tư vừa vỡ nợ. Kinh tế bây giờ đang suy thoái, ngân hàng có vỡ nợ cũng chẳng tính làm người khác kinh ngạc đâu, tôi biết ngân hàng đầu tư này Mạc Thiệu Khiêm cũng có không ít cổ phần.
Nhà tư bản cũng có lúc nước sôi lửa bỏng chứ, ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế toàn cầu lần này đối với cuộc sống cũng có chút buồn đi,nhưng cuộc sống của người bình thường ảnh hưởng cũng ít thôi, đặc biệt như đối với sinh viên bọn tôi, ngày nào cũng bận túi bụi, ngoài lên lớp tan lớp, còn phải làm thực nghiện viết báo cáo.
Thứ tư ở phòng hội trường khoa có buổi tọa đàm chuyên ngành, là một vị học giả nổi tiếng chủ giảng, trong khoa có rất nhiều người đến xem, cả hội trường ngồi kín chỗ, tôi với Duyệt Oánh cũng đến.
Vị học giả ấy là giáo sư Tưởng, một mẫu phụ nữ xuất thân ngành kỹ thuật điển hình, tuổi quá ngũ tuần, trang phục gọn gàng, giảng đến chuyên ngành lại cặn kẽ tỉ mỉ, rõ ràng mạch lạc, tác động rất nhiều đến sinh viên, tọa đàm trở nên náo nhiệt. Giáo sư ở phòng nghiên cứu vật liệu mũi nhọn của Đức làm nghiên cứu nhiều năm, học thuật có bề dầy kinh nghiệm, tất cả các nghiên cứu thực tế đều viết thành sách, mọi người hoàn toàn nhập tâm lắng nghe, tôi cũng không loại trừ.
Tọa đàm đến trưa thì kết thúc, dài hơn so với dự tính 20 phút, bởi lẽ có quá nhiều người đề xuất câu hỏi. Tọa đàm kết thúc xong tôi và Duyệt Oánh vừa ra khỏi chỗ ngồi, thầy giáo đứng giữa lối đi gọi tôi lại: “Đồng Tuyết, em ở lại một chút.”
Tôi không biết có chuyện gì, chắc là bưng bê trà nước đi đâu đấy, có lúc thầy hay đánh đồng đội lễ nghi với đội tạp vụ, tôi đưa cặp sách cho Duyệt Oánh cầm về, một mình ở lại.
Không ngờ thầy giáo bảo tôi ở lại, hóa ra lại là ý của vị giáo sư Tưởng kia. Cô ấy không mang theo trợ lý, cảm thấy có chút áy náy nhìn tôi: “Tìm một chỗ nào đó vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”
Tôi nghĩ một lúc, dẫn cô ấy đến Minh Nguyệt Lầu. Khách sạn này là vốn xây dựng của trường bỏ ra, dùng để đón tiếp lãnh đạo cấp cao và chuyên gia giảng dạy, phòng ăn ở đây đương nhiên hơn căng tin trường N lần rồi. Giáo sư Tưởng muốn bao một phòng, phục đưa cô menu, cô liếc qua, chọn đại vào món, sau đó phục vụ lại kính cẩn đi ra.
Tôi bưng cốc trà có chút đứng ngồi không yên, không biết vị giáo sư ở Đức nhiều năm này, trong lĩnh vực chuyên ngành cũng là giáo sư có tiếng, tại sao chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì tìm tới tôi
Nếu cô ấy định tuyển tôi làm nghiên cứu sinh thì quá tốt rồi, tôi có thể đi Đức, đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, từ đấy cách ly khỏi nơi này, đem tất cả khó chịu khổ sức trước đây cả thảy ném đi, không bao giờ quay về nữa.
Nhưng chuyện tốt đẹp đâu có dễ dàng thế, nghĩ đến đó, tôi không cầm được hơi hơi thở dài.
Giáo sư Tưởng luôn tỉ mỉ quan sát tôi, nghe thấy tôi thở dài, cô hơi nhăn mày: “Người trẻ tuổi thở dài làm cái gì?”
Tôi không kìm được ngổi thẳng lưng lại, kính cẩn nghe cô chỉ bảo.
“Thiệu Khiêm với Mộ Vịnh Phi dạo gần đây rất bế tắc, Thiệu Khiêm kiên quyết đòi li hôn, cháu cũng biết hôn nhân của nó không giống như người bình thường, đặc biệt là quan hệ thông gia với Mộ Thị, căn bản đều cân nhắc trên phương diện làm ăn.”
Tôi nghẹn họng trân trối nhìn vị giáo sư Tưởng này, cô rốt cuộc đang nói cái gì thế?
“Cô không thích Mộ Vịnh Phi, người phụ nữ này trước sau đều suy tính chồng chất, hơn nữa thủ đoạn lại khéo đưa đẩy, mới đầu nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Thiệu Khiêm cũng không đồng ý kết hôn với con bé đấy.” Giáo sư Tưởng tháo kính đặt xuống, ánh mắt cô ấy dần trở nên dịu dàng, “Đối với một người mẹ mà nói, việc buồn đau nhất, chính là con mình không được hạnh phúc.”
Tôi nghĩ tôi nhất định là hồ đồ rồi, hoặc tôi nghe không hiểu lời cô ấy nói.
“Thiệu Khiêm lúc nhỏ đã là một đứa trẻ rất đặc biệt, cô cùng bố đẻ Thiệu Khiêm tính cách không hợp, từ lúc nó còn nhỏ cô đã ly hôn với bố Thiệu Khiêm rồi. Cô hay ở nước ngoài, 1 năm khó lắm mới gặp được con trai 2 lần, mỗi lần nó đều rất ít nói, cũng rất hiểu chuyện. Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy rất đau lòng, nó dường như không có tuổi thơ, từ nhỏ bị bố dắt theo bên mình, trò chơi duy nhất của nó là lúc bố đang họp trong công ty, nó ở bên cạnh lắng nghe. Nó giống cô, rất có hứng thú với Hóa học, nhưng vì sự kỳ vọng của bố , sau cùng lại chọn quản lý doanh nghiệp. Năm 20 tuổi bố mất, thằng bé phải bỏ học về nước, lúc đó cô nghĩ, nó có lẽ cả đời này không còn vui vẻ được nữa.”
“Thằng bé trưởng thành sớm, lại rất mẫn cảm, nó đối với bố mình tình cảm rất khác người, đem hết nhiệt tình dồn vào sự nghiệp mà bố để lại. Lúc đó tình hình rất xấu, vài cổ đông lớn cấu kết lại muốn tách lẻ công ty, sau cùng nó gian nan đạt được kì vọng của Mộ Thị, cái giá phải trả là hôn nhân với Mộ Vịnh Phi.”
“Cô không ủng hộ nó làm như thế, nhưng nó nói với cô rằng, nếu mất đi sản nghiệp của bố, nó cả đời này cũng không tha thứ nổi cho bản thân, lúc đó nó mới 22 tuổi, cô về nước tham dự hôn lễ của nó, buổi tối trước hôn lễ hôm ấy một ngày, nó nói với cô: Mẹ, con cả đời này không thể có hạnh phúc nữa. Cô cảm thấy buồn vô cùng, hôn nhân của nó dường như là một loại hy sinh, nó không yêu Mộ Vịnh Phi, nhưng Mộ Vịnh Phi lại chỉ muốn mưu đồ khống chế nó. 2 đứa đêm tân hôn cãi nhau một trận, từ đấy bắt đầu sống riêng, Mộ Vịnh Phi hình như dùng qua vài thủ đoạn, nhưng Thiệu Khiêm không tài nào yêu được con bé. Nó là người cố chấp, cô biết sự nghiệp của nó có thể đạt tới mức tốt nhất, nhưng nó vĩnh viễn không cảm thấy hạnh phúc.” “Hai năm trước nó nhiễm phải thói xấu ỷ lại vào thuốc, lúc cô phát hiện thì đã rất muộn rồi, cô đem nó ra nước ngoài nửa năm, ra sức khiến nó phải cai bằng được. Lúc đau đớn nhất nó ôm cô khóc, nó nói nó không có hạnh phúc, người không có hạnh phúc ở đời này sống còn có ý nghĩa gì? Nhưng cô là mẹ nó, cô không cho phép con trai mình lún sâu vào những thứ đó, cô gửi tặng nó một món quà, là một chú chó dòng Samoyed vừa đầy tháng, cô đặt tên tiếng trung cho nó, gọi là Đáng Yêu, cô hy vọng món quà là động vật nho nhỏ thế có thể khiến nó cảm nhận được sự đáng yêu, khiến nó cảm thấy vui vẻ.”
Từng lời cô ấy nói đều giống như sét đánh ngang tai, tôi không tài nào tiếp nhận được, không tài nào tiêu hóa được. Tôi cảm giác tất thảy những thứ này quá sức tưởng tượng rồi, học giả nổi tiếng này lại là mẹ ruột của Mạc Thiệu Khiêm, cô ấy đang trò chuyện với tôi, mà còn là chuyện về Mạc Thiệu Khiêm. Trong miêu tả của cô ấy, Mạc Thiệu Khiêm quả thật như một kẻ hoàn toàn xa lạ, loại người đánh đâu thắng đó như hắn, loại người máu lạnh vô tình như hắn, mà lại đau khổ, mà lại khóc lóc, mà lại có thói xấu ỷ lại vào thuốc…… Những thứ này vốn không phải Mạc Thiệu Khiêm mà tôi biết, miêu tả của cô ấy so với những lời của Mộ Vịnh Phi thật một trời một vực, hoặc giả quan hệ của cô ấy với cô con dâu không được tốt. Tôi nghĩ đến lần Mạc Thiệu Khiêm đưa tôi thuốc giảm đau, đột nhiên cảm thấy rùng mình sợ hãi.
Mạc Thiệu Khiêm đối với tôi mà nói, chỉ là một cơn ác mộng đã ngắt đoạn.
Tôi bản năng không muốn nghe đến tên hắn.
Phục vụ đưa món ăn lên, giáo sư Tưởng lại nói thêm rất nhiều chuyện khác nữa, phần lớn đều liên quan đến Mạc Thiệu Khiêm, nhưng tôi một câu cũng không muốn nghe, tôi chỉ muốn cách ly khỏi người này, như cách ly thật xa nguy hiểm lẫn tai vạ. Hắn đem đến cho tôi trừ nhục nhã và đau đớn ra, chẳng còn gì khác nữa.
Sau cùng, giáo sư Tưởng cũng thở dài, hỏi: “Cháu không định tha thứ cho nó sao?”
Tha thứ cho hắn? Không, cả quãng đời còn lại, tôi duy chỉ nguyện số mệnh mình đừng có bất kỳ sự ‘xuất hiện đồng thời’ nào với hắn nữa. Tôi chỉ hy vọng hắn có thể buông tha tôi, tha thứ cho những việc bố tôi đã làm, sau đó hắn vĩnh viễn không còn nhớ đến tôi nữa.
Giáo sư Tưởng nhìn tôi, dường như rất thổn thức, sau cùng cô ấy chỉ thở dài: “Được rồi, vậy cháu hãy quên những gì cô nói ngày hôm nay đi vậy.”
Sau khi ra khỏi Minh Nguyệt Lầu, tôi men theo lối nhỏ bờ hồ chầm chậm đi về ký túc. Lối bờ hồ Hồ Minh Nguyệt có không ít học sinh đang đọc sách, cũng có đang tán gẫu, hoặc sưởi nắng. Tháng hai đầu xuân sớm, nhánh dương liễu vẻn vẹn lộ ra những cọng sắc xanh, mà hoa mai trên đồi vẫn chưa bứt nở.
Tôi men theo lối bờ hồ đi được nửa vòng lớn, cảm thấy chân nhũn ra, chọn lấy một ghế đá hướng phía mặt trời rồi ngồi xuống Ánh nắng đầu xuân chiếu lên người ấm áp đến hoàn mỹ, ngày tháng thoi đưa, mùa xuân đã đến rồi. Qua nửa tháng nữa thôi, hoa mai trên đồi sẽ đua nở, đến lúc đấy, chỗ này ngập tràn trong hương thơm, sau đó tiếng người huyên náo, nơi nơi đều có người đến thưởng hoa hoặc chụp ảnh đôi.
Bây giờ tự nhiên đã lác đác vài người, ai lại đến tìm hoa mai sớm thế chứ?
Tôi không buồn co duỗi, phơi nắng đến thật dễ chịu rồi, tôi rất muốn đánh một giấc, sau đó những chuyện đã xảy ra trong vòng 3 năm hết thảy đều quên sạch sành sanh, bất luận là Tiêu Sơn, hay là Mạc Thiệu Khiêm
Tôi đều muốn quên đi.
0 nhận xét