Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 35
Tôi về trường, đáp chuyến xe bus trạm dừng ở cổngNam, khoảng đường đó 2 bên toàn là nhà cao tầng, giữa sắc đêm bầu trời có vô số ánh sáng màu sắc lạnh, đều là những biển hiệu quảng cáo của đủ các thể loại công ty trong trường. Tôi nhớ lại rất lâu về trước, Mạc Thiệu Khiêm đến đây cắt băng khánh thành, lúc đó công ty gì gì đó, tôi cũng quên tên rồi.
Nếu như anh không nhìn thấy tay tôi, nếu như tôi không phải con gái của bố tôi, hoặc có lẽ chúng tôi đến ngày hôm nay vẫn là người xa lạ, vốn chưa từng quen biết.
Từ lúc đó đã định trước con đường không lối thoát, bất luận đối với tôi, hay là đối với anh.
Ngoài cổng Nam đỗ không ít xe điện, những xe điện này chuyên đi lại trong trường, kiêm luôn xe bus trong trường, lên xe chỉ cần 2 tệ.
Cổng Nam cách ký túc xá chúng tôi xa nhất, nhưng tôi một mực muốn đi bộ về.
Tôi cần một ít động tác máy móc, để ném bỏ đi những thứ đang đong đầy trong não. Tôi đi bộ, gót chân tê cứng, sau đó ngồi lại một ghế đá ven đường. Vô số sinh viên cùng trường qua lại trước mặt, bước đi vội vã. Tôi nghe tiếng chuông từ lầu học số 4 xa xa vọng lại, cũng là nói với mọi người, đã là 10h tối rồi.
Tôi bức bối đến chỉ muốn bật khóc.
Nhưng tôi không khóc, tất cả đều là tự làm tự chịu, tôi không có tư cách khóc.
Qua 2 ngày, trợ giảng đột nhiên gọi điện thoại thông báo tôi qua bên khoa một chuyến, tôi vốn cho rằng học bổng phê duyệt xuống rồi, không ngờ thầy giáo trong khoa đi thẳng vào vấn đề nói với tôi: “Hiện tại có chương trình liên kết đào tạo và trao đổi học sinh với trường đại học C của Mỹ, bởi vì em thành tích khá tốt, thế nên lần này khoa dự định giới thiệu cho em. Hôm nay gọi em đến, là muốn hỏi qua ý kiến bản thân em.”
Tôi ngây ngô nhìn thầy, thầy rất hòa nhã cười: “Hay là cứ về suy nghĩ đi nhé?”
Lúc ra khỏi văn phòng, tôi véo mình 1 cái, mới dám xác nhận đây không phải nằm mơ, tôi đang thực sự tỉnh táo.
Đại học C, là nơi có khoa Hóa học đứng đầu trên thế giới, trao đổi học sinh, rõ ràng là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.
(*chú: mọi người đoán đại học C là trường nào, tớ đoán Columbia University # ̄▽ ̄#)
Lúc Duyệt Oánh biết, hung hăng chuyển sang hít một hơi mát lạnh, sau đó bấu véo mặt tôi: “Cậu còn nói số cậu không tốt à, số cậu thế quá tốt rồi còn gì! Đại học C à, trâu bò đến dọa chết người rồi đây này đại học C ơi!
Nhưng tôi một chút vui mừng cũng không có, tôi mặc dù ngốc, nhưng trên đường về ký túc xã đã nghĩ thông rồi, cái trao đổi học sinh này từ đâu mà đến chứ.
Thành tích của tôi không tệ, nhưng chuyên ngành chúng tôi, có người thành tích trâu bò hơn tôi nhiều, lại nói kiểu trao đổi du học học sinh này trước giờ luôn hot, khoa tôi trâu bò cũng toàn là loại trâu rừng bò tót, mỗi lần có chuyện gì hay ho, ai nấy đua nhau trổ tài, huống hồ còn là đại học C, thế nào đi chăng nữa cũng chẳng đến lượt tôi, tôi biết là Mộ Vịnh Phi, tôi làm theo lời chị ta rồi, chị ta đã nói sẽ tặng tôi một món quà lớn.
Duyệt Oánh nhìn tôi ỉu xìu, hỏi: “Cậu mừng đến ngố người đấy à?”
Tôi không muốn đi.
Duyệt Oánh nhìn tôi thêm 2 giây, đồng cảm nói: “Tớ biết rồi, cậu thật sự vui đến ngố người rồi.”
“Suất du học này là Mộ Vịnh Phi sắp xếp, thế nên tớ không muốn đi.”
“Mộ Vịnh Phi? Không phải chị của Mộ Chấn Phi sao - Chị ta làm gì lại tốt tính thế?”
Tôi mím môi không nói gì, tôi không muốn kể cho Duyệt Oánh, có rất nhiều việc, tôi quyết định cứ để toàn bộ thối rữa ra trong lòng mình đi, dù tôi cảm giác bản thân cũng sắp rữa nát đến nơi rồi, nát từ trong ra đến ngoài.
“Cậu làm sao lại không đi!” Duyệt Oánh thật sự nôn nóng rồi, lại còn giơ đầu ngón tay hung hăng chỉ trán tôi, “Thật là! Lúc cần khí phách thì lại không khí phách, lúc này lại học ở đâu cái kiểu ‘khí tiết kiên trinh’ đấy? Cậu càng nên đi, chị ta một khi đã sắp xếp vụ này cho cậu, chứng tỏ chị ta muốn tống cổ cậu đi thật xa rồi. Cậu rốt cuộc có đọc qua ngôn tình không đấy hả? Cách tốt nhất để trừng phạt hồ ly tinh, là đem quẳng cô ta đến tận chân trời góc bể, khiến cô ta và nam chính không còn gặp nổi mặt nữa, mặc cô ta tự sinh tự diệt…. Mà tớ không nói cậu là hồ ly tinh đâu nhé, tớ thật sự bị cậu chọc tức đến hồ đồ rồi!”
Cho đến tận lúc tắt đèn đi ngủ, Duyệt Oánh vẫn còn mắng tôi ngoan cố bảo thủ.
Tôi một mình trên giường, giường đơn chật hẹp, vốn dĩ tôi thích phòng ký túc xá nhất, thích chiếc giường này nhất, ngại gì nó cứng như gỗ, đệm thì mỏng dính như sợi bông, sao bây giờ lại ngủ cũng không yên. Chỗ này không có Mạc Thiệu Khiêm, thế nên tôi luôn xem đây mới thực sự là nhà, là bến tàu tránh gió tránh bão. Mỗi lần chỉ cần vùi mình trên chiếc giường nhỏ, dù mọi người trong phòng rì rà rì rầm nói chuyện to nhỏ, giấc ngủ vẫn ào ào lao đến với tôi.
Lần đầu tiên trằn trọc trăn trở trên giường của ký túc, tôi không muốn tiếp nhận sự bố thí của Mộ Vịnh Phi, hoặc có lẽ nói, tôi không muốn tiếp nhận cái Mộ Vịnh Phi gọi là “quà”. Tôi nói với Mạc Thiệu Khiêm những lời đó, đã khiến bản thân mình cảm thấy khó chịu lắm rồi, nếu như còn chấp nhận lần du học này, vậy càng khiến tôi bức bối hơn.
Mặc dù tôi luôn muốn đi thật, muốn rời bỏ chỗ này ra nước ngoài thật, muốn đến nơi không có người thật; Mặc dù sinh viên ngành chúng tôi, ao ước nhất là đại học C. Nhưng tôi vẫn có thứ cảm giác không tên rằng nếu như tôi chấp nhận nó, tôi đã phản bội lại cái gì.
Tôi đã phải bội lại cái gì đây?
Nắng sớm xuyên mờ nhạt qua rèm cửa phòng ngủ, hành lang đã có vài bạn nữ dậy sớm đi qua đi lại, tôi cuối cùng dừng nghĩ ngợi vấn vương. Tôi sợ mình không kìm nổi bản thân trước sự cám dỗ của đại học C, thế nên tiết buổi sáng vừa xong, tôi liền quyết định lên văn phòng khoa.
Duyệt Oánh nhìn tôi thu dọn sách vở liền đuổi theo: “Sớm thế này đã đi ăn cơm à? Tớ đi với cậu.”
“Cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc.”
“Cậu có việc gì?”
Tôi không nói gì, đi thẳng xuống cầu thang, Duyệt Oánh cứ bám theo tôi: “Đồng Tuyết, cậu đi đâu?”
Xuống đến dưới lầu phòng học, đi một mạch đến tán cây yên tĩnh, tôi mới ngừng bước, nói với Duyệt Oánh: “Tớ biết cậu lại sắp nói tớ ngốc, nhưng tớ không thể đi, không đi là không đi. Tớ thà tự mình đi thi, kể cả là trường loại 3 vừa học vừa làm, bản thân tớ cũng thoải mái trong lòng.
Duyệt Oánh tức đến run lẩy bẩy, cô ấy quẳng cặp xuống đất: “Đồng Tuyết, cậu cho rằng cậu như thế này thì gọi là có nguyên tắc à? Bởi vì là Mộ Vịnh Phi sắp xếp nên cậu định buông xuôi đại học C à? Trong khoa có bao nhiêu người mơ ước được đi cậu biết không? Cậu có thể đừng có tự cho mình là đúng được không? Nói thẳng ra với cậu, đây là ông già nhà tớ sắp xếp đấy, lúc đầu là vắt óc suy tính cho tớ, bây giờ không dễ gì sắp xếp được, tớ lại không muốn từ bỏ. Thế nên tớ bảo ông già nói qua với trường, nhường suất học này cho cậu. Tớ không muốn nói với cậu, là bởi tớ cảm thấy thà rằng không nói thì hơn. Tớ biết trong lòng cậu có chuyện giấu tớ, là chuyện hợp đồng, tớ biết! Bời vì đợt trước Mộ Vịnh Phi từng đến tìm ông già tớ! Đúng, là tớ có lỗi với cậu, nhưng lúc tớ lấy bản hợp đồng, vốn dĩ không biết Mộ Vịnh Phi sẽ tìm đến ông già nhà tớ! Tớ chưa từng nói dối cậu, tớ trước giờ chưa từng lừa cậu! Bố tớ thực sự bị ung thư, tớ đưa ông ấy đi 4 bệnh viện uy tín nhất rồi, nhìn vô số bản chụp X-quang rồi, tìm đến rất nhiều rất nhiều chuyên gia rồi. Tớ luôn hy vọng là chuẩn đoán nhầm, tớ luôn hy vọng là ông già lừa tớ! Nhưng ông ấy thật sự bị bệnh, không còn sổng nổi đến mấy năm nữa. Tớ không ngăn cản ông già nhà tớ bắt tay với Mộ Vịnh Phi, tớ cũng không có lý do để ngăn cản, bởi chuyện này căn bản không liên quan gì đến cậu. Mạc Thiệu Khiêm nợ cậu, tớ thấy hắn nợ cậu, nên tớ mặc kệ họ làm thế. Tớ không biết cậu tại sao còn muốn bỏ qua đợt du học này? Cậu tại vì sao cả ngày phờ phạc buồn bã, cậu tại vì sao đến cả đại học C cũng không muốn đi? Cậu đang nghĩ cái gì thế? Cậu rốt cuộc đang làm gì bản thân cậu có biết không hả? Lẽ nào cậu lại đi yêu gã cầm thú đó rồi sao? Lẽ nào cậu tình nguyện vì hắn mà bỏ qua đại học C sao? Cậu lẽ nào định buông xuôi đại học cả đời này mơ ước hay sao?
Tôi nhìn Duyệt Oánh, nhìn bạn thân nhât của mình, từng câu cô ấy nói giống như roi da, hung hăng vút qua người tôi.
Tôi rốt cuộc đang làm gì?
Bố mẹ mất rồi, cậu bán rẻ tôi, giữa tôi và Tiêu Sơn bị ngăn bởi trăm nghìn cay đắng, ngăn bởi trăm ngàn núi sông, tôi chỉ còn có một người bạn là Duyệt Oánh thôi. Cô ấy trước giờ chưa từng lừa tôi, chưa từng bán rẻ tôi, chưa từng làm tổn thương tôi.
Cô ấy dành tất cả những gì tốt nhất đưa tôi, cô ấy dành cho tôi một tình bạn chân thật, cô ấy dành cho tôi thời đại học đẹp đẽ nhất, cũng là cô ấy dành cho tôi cơ hội tốt nhất.
Tôi cuối cùng chầm chậm giang tay ôm lấy cô ấy, làm thế này có lẽ rất quái đản, nhưng trừ ôm ấp ra, tôi không biết còn có cách gì có thể biểu đạt được tâm trạng tôi. Tôi ôm Duyệt Oánh, tôi còn có bạn cơ mà, tôi còn có Duyệt Oánh. Tôi cái gì cũng không có nữa rồi, nhưng tôi còn có người bạn thật sự này.
Duyệt Oánh nặng nề đấm lưng tôi một cái: “Bây giờ đi nói với thầy, cậu đồng ý đi du học đi!” Cô ấy đẩy tôi ra, đáy mắt lóng lanh ánh nước, “Cậu cứ nói số cậu không tốt, mỗi lần nghe cậu nói thế, lòng tớ rất khó chịu. Tớ hy vọng bạn mình được hạnh phúc. Thế nên tớ muốn cậu biết là, cậu không phải số không may, chỉ là thời cơ chưa đến thôi, cậu nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định đấy. Tớ kiếp này có lẽ không có duyên phận với Hóa học rồi, cậu đi Mỹ trước đi, sang năm tớ sẽ sang với cậu, tớ học thương mại, cậu học hóa học, đến lúc đó chúng mình lại ở cùng nhau, mà lại ở nước Mỹ nữa chứ!”
Có người bạn như Duyệt Oánh, từ khi bố mẹ qua đời, tôi sống nay đây mai đó, gặp được quả là hạnh phúc quá to lớn.
Tôi bắt đầu bận rộn làm thủ tục, vì thời gian rất gấp rút. Cho đến tận ngày trước khi làm visa, tôi mới gọi điện thoại cho Tiêu Sơn, tôi không biết nên nói thế nào với anh. Mối tình trong sáng giản đơn thời niên thiếu, bao nhiêu năm rồi cứ trụ mãi trong trái tim tôi, nhưng bây giờ tất thảy thành hoài niệm xưa cũ, tôi và anh không còn như xưa nữa. Ngăn trở giữa chúng tôi có quá nhiều người và việc, tôi và anh đều đã dốc cạn bầu sức lực, thế mà vẫn bơi không qua dòng sông số mệnh.
Tôi hỏi anh: “Lâm Tư Nhàn vẫn ổn chứ?”
Anh nói: “Tâm trạng ổn định hơn nhiều rồi. Hơn nữa cô ấy chỉ đang cầm cự, cũng không phát bệnh, anh vẫn khích lệ cô ấy, cô ấy cũng nghĩ thoáng hơn chút.”
Tôi trầm ngâm một lúc rất lâu, mới nói với anh: “Trường em với đại học C trao đổi lưu học sinh, trong khoa giới thiệu em.”
Anh nói: “Trường C thì quá tốt rồi, em lại đang học Hóa, đây là cơ hội tốt nhất. Tương lai em xin học thạc sĩ ở đại học C, sẽ càng có ưu thế hơn.”
Tôi không biết mình đang chờ đợi cái gì, nếu như anh nói với tôi, ở lại đi, đừng đi…..Tôi sẽ ở lại chứ?
Tôi không dám nghĩ, bởi Tiêu Sơn không khuyên tôi ở lại.
Ngày xảy ra chuyện hôm đó tôi không lên mạng, đến hôm sau nghe mấy bạn nữ cùng lớp nói chuyện, bởi bọn họ biết chúng tôi học cùng trung học, thế nên mới hỏi tôi: “Hồi trung học, Lâm Tư Nhàn cùng khóa với cậu, cậu biết cô ta không?”
Tôi giật nẩy mình, hỏi ngược lại: “Có chuyện gì à?”
“Forum bên trường cô ta có người nói cô ta sinh hoạt cá nhân rất trác táng, bây giờ còn mắc bệnh nan y đáng sợ nhất nữa chứ!”
“Có người còn tung ảnh cô ta ra, sau đó ở dưới nhao nhao lên, rốt cuộc cô ta từ lúc mẫu giáo, tiểu học đến trung học, đại học đều được đào bới lên, cậu không phải cũng cùng khóa sao? Cô ta có cùng lớp cậu hồi đó không?
Trong lòng tôi chỉ vọt ra một ý nghĩ, bệnh viện chắc chắn không giữ bí mật cho bệnh nhân, loại chuyện này càng không nên tung lên mạng, làm thế này không phải bức chết Lâm Tư Nhàn hay sao?
Tôi hỏi mấy cô ấy: “Bài viết ấy ở đâu thế?”
“Sớm bị admin xóa đi rồi, nói là liên quan tới đời tư cá nhân, nghĩ thì cũng đáng thương quá…. Mặc dù bị xóa rồi, nhưng cả thế giới này đều biết bệnh của cô ta rồi còn gì….”
Tôi không biết tôi lúc đó nói những gì, tôi dường như khuyên bọn họ đừng nên nói chuyện topic đó ra ngoài nữa, sau đó gọi cho Tiêu Sơn, bảo anh lập tức đi thăm Lâm Tư Nhàn, nhưng tôi vừa cầm điện thoại lên, điện thoại đã đổ chuông rồi.
Là Mộ Vịnh Phi, chị ta hỏi tôi: “Sao rồi, quà tôi tặng cô, cô hài lòng chưa?”
Tôi không ngờ lại là chị ta, chị ta lại làm chuyện này, loại chuyện tán tận lương tâm chị ta cũng dám làm, tôi tức đến toàn thân run lên: “Chuyện Lâm Tư Nhàn là chị tung lên mạng ư?”
“Dám chắc cô ta tự sát thêm lần nữa lắm, lần này cô ta nhất định muốn chết rồi, như thế này cô và Tiêu Sơn có thể ở bên nhau được rồi nhỉ, tôi cũng cảm thấy đỡ lo.” Ngữ khí Mộ Vịnh Phi nghiêng phần nhẹ nhõm, “Ai bảo cô ta phản bội tôi, lúc tôi đưa ảnh cho cô ta, cô ta hứa sẽ không phản bội tôi. Bây giờ kết cục như thế, cũng đáng lắm.”
“Chị cũng không sợ báo ứng sao!”
“Báo ứng ấy à?” Mộ Vịnh Phi bật cười ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói vẫn trong trẻo lanh lảnh như thế, “Tôi chẳng sợ cái gì cả, chuyển sang cô, tôi khuyên cô ngoan ngoãn đi, đừng nghĩ tới việc đối đầu với tôi, bằng không kết cục của cô nhất định thảm hơn Lâm Tư Nhàn gấp vạn lần.”
Chị ta cúp điện thoại, trên đời này có loại người này thật sao? Ba năm nay tôi luôn cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm là cầm thú đội lốt người, hiện giờ tôi cuối cùng hiểu ra, còn có loại người căn bản còn không bằng cầm thú.
Chị ta làm khó tôi, là bởi vì mối quan hệ giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm, nhưng Lâm Tư Nhàn còn từng giúp chị ta, bây giờ chị ta đối với Lâm Tư Nhàn như thế, hoàn toàn giống như nghiền nát một con kiến.
Tôi cuối cùng hiểu Mạc Thiệu Khiêm vì sao không yêu chị ta, chị ta có đẹp đẽ hơn nữa thì cũng chỉ là một con rắn độc.
Tôi sang trường Lâm Tư Nhàn một chuyến, cô ấy đã làm thủ tục tạm nghỉ học về nhà rồi, tôi nhắn tin cho cô ấy, gõ một chữ, lại xóa một chữ, sửa đi sửa lại, sau cùng chỉ gửi đi 1 câu: “Tôi hy vọng mình vĩnh viễn là bạn học lẫn bạn tốt của cậu.”
Lâm Tư Nhàn không trả lời tin nhắn, điện thoại của Tiêu Sơn chuyển sang chế độ hòm thư lưu tin, tôi cảm giác chán chường cực điểm.
Tôi kể chuyện này với Duyệt Oánh, tôi nói với cô ấy: “Cậu nhắc bố cậu một tí, đừng mắc bẫy người phụ nữ này nữa, chị ta rõ ràng quá đáng sợ rồi.”
Duyệt Oánh đối với chuyện này cũng nghẹn ngào, cô ấy nói: “Tớ cứ nghĩ dạo này tớ gặp mấy loại lừa gạt lẫn nhau trên thương trường đã đủ ác man rồi, không ngờ chị ta còn hiểm độc đến thế. Cậu cũng nên phòng một chút, chị ta không chừng sẽ dở trò gì đó với cậu, cậu mau làm thủ tục xuất ngoại đi, đừng dây dưa bất minh với chị ta nữa.”
Tôi luôn cảm thấy bất an cùng cực, nhưng toàn bộ quá trình thủ tục làm rất thuận lợi, chỉ có hàng đêm tôi đều mất ngủ, trước đây chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, bây giờ lại thức trắng đến mấy đêm liền. Tôi không hề nghĩ ngợi gì cả, chỉ là mở to mắt nhìn lên trần nhà, sau đó đợi một mạch đến sáng. Mỗi ngày tôi đều đau đầu váng óc bật dậy, miễn cưỡng tinh thần lên lớp, Duyệt Oánh đối với chuyện này càng ‘tiếc rèn sắt không thành thép’: “Cậu cũng chẳng làm chuyện gì đáng hổ thẹn, sao lại không ngủ được?”
Tôi không cách nào trả lời cô ấy, tôi lại càng không làm chuyện gì đáng hổ thẹn với lòng, nhưng tôi luôn cảm thấy vô hình chung có một loại áp lực, khiến tôi ngột ngạt.
Tôi thỉnh thoảng muốn nghĩ tới Mạc Thạc Khiêm, vì anh mà mất ngủ đến thế này, lúc ở vùng biển, vừa tỉnh dậy luôn thấy anh đang ngắm nhìn trần nhà, dường như vĩnh viễn luôn tỉnh táo. Bây giờ tôi cuối cùng hiểu ra, như thế này khổ sở nhường nào, đầu tôi sắp nổ tung đến nơi rồi, nghe giảng căn bản cũng không vào, mỗi ngày đều mê mê màn man, đi trên đường cũng muốn đánh một giấc.
Nhưng vừa đặt mình xuống giường, tôi lại không thể ngủ được, kiểu bức bối này những người chưa từng mất ngủ không thể hiểu được, tôi liền tù tì mấy đêm nhìn ngắm trần nhà, cảm giác bản thân sắp điên đến nơi rồi.
Lúc đi phỏng vấn ở đại sứ quán, tôi đội nguyên 2 bọng mắt thâm quầng to tướng, trả lời phỏng vấn cũng qua quýt, suýt chút không còn từ ngữ để diễn tả được ý cần biểu đạt, không ngờ sau đó visa vẫn được thông qua.
Đại sứ quán nằm trên một con đường vô cùng tĩnh lặng, hai bên phủ đầy bóng cây, tôi nghĩ đây là cây sơn trà, nhìn một lúc mới biết thì ra là cây hồng.
Lần đầu tiên nhìn thấy hoa cây hồng, thì ra nhỏ xíu xiu, chỉ có 4 cánh hoa, ẩn núp dưới tán lá.
Tôi ngẩng đầu nhìn rất lâu, cho đến khi sau lưng có người gọi tên tôi: “Đồng Tuyết!”
Giọng nói rất quen thuộc, tôi vừa quay đầu lại, vậy mà lại là Lâm Tư Nhàn.
Cô ấy đứng dưới bóng mát cây hồng, mặc một bộ váy màu trắng, tóc vấn lại một nút, lộ ra khuôn mặt gọn gàng xinh đẹp, không phấn son cũng lung lạc động lòng người.
Tôi có chút ngây người nhìn cô ấy, mất ngủ trầm trọng khiến tôi ngớ ngẩn thất thần. Nắng giữa trưa mùa hạ bị tán lá sáng lọc thành vô số đốm sáng, đốm sáng lạc trên váy trắng tinh khiết, lạc xuống vầng trán đầy đặn mượt mà, khiến cả người cô ấy giống như cánh bươm bướm lộng lẫy tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lả lướt vỗ cánh.
Tôi cười, hỏi cô ấy: “Sao cậu lại ở đây?”
Cô ấy cũng cười với tôi, nói: “Bố mẹ tôi muốn đưa tôi ra nước ngoài cho khuây khỏa, tôi đến lấy visa.”
2 người chúng tôi cùng đi lên phía trước, trên con đường ít xe qua lại, có lẽ cũng bởi sắp đến tầm nghỉ trưa. Cô ấy nói: “Ra ngoài loanh quanh, cảm thấy thật thoải mái, đặc biệt là con đường này, rất yên tĩnh. “ Cô ấy hỏi tôi, “Cậu cũng đến lấy visa à?”
Tôi nói: “Vừa phỏng vấn xong, trường cử tôi đi trao đổi lưu học sinh, ngắn lắm, chỉ một năm.”
Cô ấy lại cười cười, nói: “Tốt quá rồi. Cậu thích hợp học lên cao hơn, thật đấy. Tôi còn nhớ hồi trung học cậu làm thí nghiệm Hóa, cậu vĩnh viễn luôn là người làm nhanh nhất tốt nhất. Nói ra thì, cậu thi tốt nghiệp còn cao hơn tôi những 100 điểm đấy, tròn 100 điểm.”
Tôi không biết cô ấy thi tốt nghiệp được bao nhiêu điểm, tôi càng không nghĩ cô ấy còn nhớ cả điểm tốt nghiệp của tôi. Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, dường như quay về thời trung học ấy, khuôn mặt lộ ra dáng tươi cười hoạt bát: “Cậu không biết đâu, hồi đấy mỗi lần nhìn thấy cậu và Tiêu Sơn được thầy gọi lên giải bài, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ, đáng tiếc Số học tôi lại quá kém.”
Hồi đấy là bao lâu rồi nhỉ? Tôi và Tiêu Sơn vai kề vai đứng trước bảng đen, nghe tiếng phấn ken két, khóe mắt liếc nhìn đối phương từng dòng từng dòng tính toán sắp viết thành kết quả….. Bao lâu về trước rồi nhỉ?
Xa xôi đến đã dường như là chuyện từ kiếp trước rồi.
Lâm Tư Nhàn nói: “Mỗi lần nhìn thấy cậu và Tiêu Sơn đứng cạnh nhau trước bảng đen, tôi luôn nghĩ, 2 người các cậu nhất định là cặp đôi hạnh phúc nhất trên đời này. Thành tích vừa tốt, sở thích vừa tương đồng, hơn nữa lại cùng chung chí hướng.”
Tôi căn bản không từng nghĩ Lâm Tư Nhàn sẽ ngưỡng mộ tôi, tôi luôn ngưỡng mộ cô ấy, vô cùng, vô vô cùng.
Cô ấy hỏi: “Cậu hận tôi không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Tôi với Tiêu Sơn vốn đã có vấn đề rồi, lúc đó chúng tôi còn quá trẻ con, không hiểu thế nào là yêu, đợi đến sau này, vấn đề giữa tôi và anh ấy, cũng không phải bởi vì cậu.”
Cô ấy lại cười: “Kể cả cậu nói dối tôi đi chăng nữa, nhưng tôi rất vui khi nghe cậu nói, cậu không hận tôi.”
“Cậu đừng suy nghĩ lung tung nhé, tôi lúc còn trẻ cũng thường thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nhưng tôi có một người bạn vô cùng tốt, cô ấy tên là Duyệt Oánh, cô ấy luôn khuyến khích tôi đừng xoáy vào chỗ có vấn đề nữa, cô ấy giúp tôi rất nhiều, khiến tôi biết bạn bè chân chính là như thế nào. Thế nên tôi hy vọng, tôi luôn tích cực hy vọng, có thể trở thành bạn bè với cậu. Thời trung học tôi rất ngưỡng mộ cậu, cậu hoạt bát cởi mở, khiến mọi người đều quý mến, mà tôi cố cũng không làm được.” Tôi một hơi nói bằng hết, bởi tôi sợ bản thân không đủ dũng khí để nói, những lời này mặc dù rất chua xót, nhưng nó là lời thật sự từ tận đáy lòng tôi.
Lâm Tư Nhàn lại bật cười: “Lúc cậu còn trẻ, tôi với cậu cùng tuổi đấy, tôi so với cậu còn nhỏ hơn vài tháng, năm nay mới 21 tuổi….”
“Nhưng tôi cảm giác mình đã già lắm rồi.”
Lâm Tư Nhàn ngẩn ra một lúc, cũng từ từ thở dài: “Trái tim bọn mình ấy à, đều già cả rồi.”
2 câu nói này của chúng tôi nếu như tung lên mạng, nhất định sẽ bị người ta chửi chết. Nhưng thanh xuân sớm đã càng đến càng trôi xa, đến ánh mắt cũng bị mài giũa đến cùn đi, tôi thường xuyên hốt hoảng cảm giác, cả đời này tôi đã sống đủ rồi, những tháng ngày dư thừa còn lại, cũng chỉ là sống tạm bợ qua ngày.
Lâm Tư Nhàn đột nhiên ngừng bước, rất nghiêm túc hỏi tôi: “Đồng Tuyết, cậu nói thật với tôi, cậu biết ai đã post bài lên mạng nói bệnh của tôi không?”
Tôi ngây người.
Cô ấy nói: “Tôi biết không phải cậu, càng không phải Tiêu Sơn, chỉ có 2 người cậu biết chuyện của tôi, tôi chỉ là muốn biết, ai lại căm hận tôi đến thế, hận đến nỗi bức tôi phải chết.”
Tôi do dự nửa giây, cuối cùng vẫn nói với cô ấy: “Đúng thế, là Mộ Vịnh Phi.”
Lâm Tư Nhàn không kịch liệt phản ứng như tưởng tượng của tôi, cô ấy thậm chí còn cười: “Đấy, tôi sớm đoán ra mà, cách này chị ta dùng qua một lần rồi, lần đó còn là tôi ngu đần giúp chị ta post bài, nói cậu là bố nhí.”
Tôi cảm thấy rất buồn, đặc biệt lúc cô ấy cười. Tôi nói: “Nghe nói thôi, đều là những chuyện đã qua rồi.”
Lâm Tư Nhàn ừm một tiếng, chúng tôi đã đi ra phía tuyến đường chính. Ánh nắng nóng ran phả trên người, bất chợt khiến người ta cảm giác bỏng rát khó chịu. Cô ấy nói: “Tôi phải về đây, hôm nay thực sự rất vui, có thể nói những chuyện này với cậu.”
Tôi nói: “Tôi cũng rất vui, thật đấy.”
Cô ấy cười cười, bước đi vài bước, đột nhiên lại quay người lại, đứng đó vẫy vẫy tay với tôi: “Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Tôi vĩnh viến ghi nhớ nét tươi cười ấy, thành phố dưới ánh nắng đầu hạ, tươi đẹp mà rạng rỡ, khiến người ta nghĩ đến búp bê bằng sứ xinh đẹp. Ánh nắng phủ lên cô ấy, cả người ủ trong lớp ánh kim, nhất là chiếc váy màu trắng cô ấy mặc, cũng giống như nụ cười, tinh khiết không tì vết.
0 nhận xét