Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 30

by - 10:28 AM

 Sáng sớm lúc tôi tỉnh dậy, Mạc Thiệu Khiêm đã đi rồi. Hợp đồng không hề xem qua, hắn cũng chẳng để lại lời nhắn nào. Tôi cảm thấy thấp thỏm không yên, sự việc không giống như tôi dự liệu, tôi một cỏn con nắm chắc cũng không có. Tài xế đưa tôi đến trường, trên đường đến trường tôi nảy ra một sáng kiến.

Ngày hôm nay tan học xong tôi liền chạy ra chợ vật nuôi, nhưng khiến tôi không ngờ nhất là, Samoyed lại đắt thế chứ, một con khuyển mới đẻ bé tí tẹo teo mà những 1000 hơn, gần 2000 tệ.

Tiền trong thẻ không đủ, còn thiếu 300 nữa, lẳng nhằng nửa ngày người ta vẫn không chịu bán cho tôi. Sau cùng thấy tôi sắp nước mắt lưng tròng rồi, ông chủ trái lại còn bật cười: “Được rồi, được rồi, cô nếu thích con này đến thế, tôi chịu lỗ một tý bán cho cô đấy.”

Tôi ôm chú chó nhỏ vẫn đang run cầm cập ấy vào lòng mình, cả đường về vui vẻ hứng khởi.

Tối hôm đó Mạc Thiệu Khiêm lại không về ăn cơm, chắc là đi ăn tiệc rồi. Phòng bếp làm cơm cho tôi, tôi cũng chẳng buồn ăn là mấy. Tôi xem tivi đến tận 12 giờ vẫn chưa thấy hắn về.

Tôi đành lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, vừa chợp mắt chưa được bao lâu, bỗng nghe thấy dưới nhà có động tĩnh. Tôi biết Mạc Thiệu Khiêm về rồi, thế nên tôi vội bật dậy, ôm chú chó đang ngủ say, chạy ra đón hắn. Tôi đang ở hành lang thì thấy Mạc Thiệu Khiêm, dáng đi hơi xiêu vẹo, rõ ràng là vừa uống quá chén.

Tôi trước giờ chưa từng bắt gặp Mạc Thiệu say rượu, nên ngẩn người trong chốc lát.

Hắn cũng bất ngờ khi gặp tôi, nhìn chú chó nhỏ trong lòng tôi: “Sao em lại ở đây?”

“Em mua con Samoyed này……” tôi ôm chú chó đưa hắn xem: “Anh xem, giống Đáng Yêu lúc nhỏ không này?”

Hắn bỗng nhiên lật mặt: “Đừng có nhắc đến Đáng Yêu! Em tưởng em là ai…..Em mua con chó này làm gì? Em định đem cái này ra để lấy lòng anh chắc? Coi anh là đồ ngốc chắc? Biết anh là thằng ngốc, em biết anh là thằng ngốc nên em mới đến tìm anh.” Trong mắt hắn giận cháy âm u, dường như đối với tôi có một loại nghiến răng căm hận, “Em đừng khinh người quá đáng, cũng đừng quá đắc ý, anh là thằng ngốc anh tự biết, không cần em đến nhắc anh!”

Tôi có chút trơ mặt nhìn hắn, tôi không nghĩ hắn sẽ giận. Tôi cho rằng hắn sẽ thích chó cơ đấy, nhưng hắn lại chìa tay đẩy tôi: “Cút ra!”

Tôi bị hắn đẩy va vào tường, chó con cũng bị đánh thức, trợn tròn mắt rên rỉ trong lòng tôi. Bả vai tôi bị va rất đau, hắn cũng không nhìn tôi một cái, cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ đập cửa rầm một tiếng.

Tôi lúng ta lúng túng đứng ở đó, chó con liếm liếm tay tôi, từng chút từng chút, đầu lưỡi bé tí nóng hôi hổi, nó giẫy giụa muốn vùng đầu ra khỏi vòng tay, tôi cúi đầu nhìn nó, đôi mắt đen láy như hạt trân châu cũng nhìn tôi. Tôi xác thực là không được Mạc Thiệu Khiêm để mắt, liên lụy cả nó cũng không được hắn thích.

Ngày hôm sau, quản gia lại gọi Hương Tú đến, chó con được ở phòng cũ của Đáng Yêu, Hương Tú rất thích nó. Hương Tú dông dông dài dài nói rất nhiều chuyện, tôi mới biết thì ra Đáng Yêu bị xe đụng chết. Hương Tú hôm đó dắt Đáng Yêu xuống dưới đi dạo, rốt cuộc Đáng Yêu vừa nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm xuống lầu, đột nhiên giật đứt dây xích phi nhanh qua đường, không ngờ vừa lúc có chiếc xe lao tới, Đáng Yêu bị đụng phải rất mạnh

“Mặt tiên sinh biến sắc, cậu ấy đưa Đáng Yêu đến bệnh viện, nhưng cũng trễ rồi.”

Tôi vẫn không biết Hương Tú biết nói tiếng Trung, tôi còn cho rằng cô ấy chỉ nói tiếng Anh cơ đấy.”

Tắm cho chó con rất vui, tôi phụ trách giữ nó, Hương Tú phụ trách tắm rửa. Chó con liều mạng dùng 2 ngón nhỏ xíu cào cào tay tôi, đang lúc nước ấm từ vòi hoa sen xối lên người nó, nó chỉ tru lên bi thương, nước mắt lưng tròng nhìn tôi, tôi thấy bứt rứt lắm: “Có nóng quá không?”

“Chó con không thích tắm.” Hương Tú dùng giọng tiếng Trung cứng nhắc của cô ấy nói: “Tắm xong là ổn”

Chó con tắm xong bọc trong 1 tấm khăn bông, mềm nhũn như đứa trẻ sơ sinh, Hương Tú dùng mấy sấy sấy khô lông cho nó. Chó con ốm yếu dần trở lại dáng dấp trắng tròn béo mũm. Hương Tú chợt hỏi: “Còn chưa có tên!”

Tôi cũng nhớ ra, chó con chính xác vẫn chưa đặt tên. Bởi 3 ngày liền đây, thời gian tôi gặp Mạc Thiệu Khiêm chưa quá nửa tiếng đồng hồ, tôi vốn định để hắn đặt tên cho nó, nhưng hắn căn bản còn chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, nên cũng chẳng ngó lấy chó con.

Tối ngày thứ 3 tôi cảm giác hơi bồn chồn, bởi tôi không biết cứ cầm cự mãi thế này, hắn liệu có thật sự muốn giúp vụ hợp đồng không đây, tôi hạ quyết tâm đi làm một vật thế chấp. Buổi tối hắn như thường lệ về rất muộn, đợi hắn vào phòng tắm rồi, liền nhẹ nhàng chuồn vào trong phòng để quần áo, tôi nhớ trong đó cũng có cửa xoay thông ra phòng tắm.

Cửa phòng thông qua phòng tắm đấy quả nhiên không hề khóa, tôi ở phòng quần áo thay đồ, sau đó tìm 1 chiếc sơ mi của hắn mặc vào. Tôi nhớ năm ngoái có một đêm hắn ngủ lại phòng tôi, sáng sớm tôi tiện tay quờ lấy áo hắn mặc vào rồi đi rửa mặt, lúc ra bị hắn bắt gặp, quấn chặt lấy tôi không chịu nhả, hại tôi bỏ cả một ngày học hôm đấy. Tôi thấp thỏm kéo vạt dưới áo sơ mi xuống, áo sơ mi đàn ông vừa to lại rộng, như thế này đã đủ cám dỗ chưa nhỉ.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hé mở một chút, nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm nằm trong bồn tắm, mắt hơi khép tựa như đang ngủ. Hôm nay có lẽ hắn không uống rượu đâu, tôi nhẹ nhàng tháo dép lê, chân trần cẩn thận dè dặt bước tới.

Đi thẳng đến bên bồn tắm, tôi bỗng nhiên nhìn thấy màn hình đèn led đang lấp lánh hình ảnh chuyển động, là “Princes of tennis”, cái này quá khôi hài rồi, hắn đàn ông đàn ang lớn nhường này rồi, sao còn xem loại phim này? Nhưng tôi cũng chẳng kịp quan tâm tại sao hắn lại xem hoạt hình, bởi vì hắn đột nhiên như phát giác ra gì đó, đã quay đầu nhìn lại. Ánh mắt hắn như một lưỡi dao, lại lành lùng lại vô tình, hơn cả là kiểu lạnh nhạt như người xa cách ngàn dặm. Tôi có chút tiến thoái lưỡng nam, đứng đó không tiến cũng chẳng lùi.

“Ai cho phép em mặc quần áo của anh?” Giọng hắn lạnh nhạt cực kỳ, “Ra ngoài đi!”

Tôi nhìn thấy tay hắn đặt bên thành bồn tắm nặn chặt thành một nắm đấm, cũng không biết có phải vì tức giận hay không. Tôi bằng mọi giá, trước khi hắn định hất tôi ra ngoài, tôi quyết bằng mọi giá phải làm được. Tôi như con vịt bổ nhào xuống nước, tôi vốn định víu lấy cánh tay hắn, nhưng vì sức nổi có chút đứng không vững, sau cùng tán loạn theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Hắn chán ghét muốn vung ra, chúng tôi trong bồn tắm dường như vùng vẫy một trận, kết quả cả người ướt đẫm trong suốt, tôi như con bạch tuộc bám lấy hắn nhất quyết không chịu buông, hắn tức đến nỗi mắt mày nhăn cả lại. Tôi mặt dày như tấm thớt hôn hắn, từ quai hàm xuống cổ, hắn cuối cùng bị tôi hôn đến mất kiên nhẫn, ‘đảo khách thành chủ’ ấn tôi xuống.

Sau cùng tôi mệt đến nỗi thiếp luôn ở bồn tắm, ra khỏi bồn tắm như thế nào cũng không biết.

Bởi tôi nghe thấy tiếng quạt gió thổi bên tai vù vù, gió ấm áp phả vào mặt tôi, sau cùng bàn tay ấm áp lướt nhẹ qua mặt, đầu tôi nhẹ nhàng xoay qua một hướng khác.

Tôi được làn gió ấm ấp thổi rất dễ chịu, lúc còn nhỏ mẹ cũng thường lấy máy sấy sấy tóc cho tôi, mẹ nói không nên ngủ lúc tóc còn ẩm, nếu không sẽ bị đau đầu. Tiếng vi vu ấy khiến tôi rất yên lòng, phảng phất như lúc còn bé ở trong nhà, tôi thì thào gọi mẹ, tôi nghĩ bản thân có lẽ lại nằm mơ rồi, chẳng mấy phút sau đã thiếp ngủ đi.

Lúc tỉnh lại phát hiện cổ mình tê cứng, bởi cả đêm không kê đầu ngủ trên gối, mà lại gối lên cánh tay Mạc Thiệu Khiêm ngủ cả một đêm. Cơ thể hắn quen thuộc mà có hương thơm thanh nhẹ, mùi hương tôi rất ghét cay ghét đắng ấy. Mà tôi lại trũng trong lòng hắn, không chút cảm giác, ngủ như một con heo cả 1 đêm.

Tôi thấy thật hổ thẹn, có lẽ hết lần này đến lần khác bán rẻ bản thân, tôi thậm chí đã quen đến tê liệt, đến giờ hóa ra lại có một cảm giác tự nhiên. Tôi lẳng lặng nhẹ nhàng chuồn về phòng mình, thay quần áo đi học. Tôi 2 lần lên nhầm xe bus, kết quả là đến muộn. Không có người giữ chỗ cho tôi, Duyệt Oánh không đến, tôi một mình ngồi ở hàng ghế sau cùng, cảm giác vô cùng lẻ loi. Cả buổi học tôi đều có phần đãng trí không tập trung, lúc chép bài tôi luôn nhìn vào chuỗi bồ đề trên cổ tay. Tôi nhớ Duyệt Oánh lúc ấy, dưới ánh đèn túyp bệnh viện, khuôn mặt cô ấy nghiêng nghiêng mềm mại mà xinh đẹp. Tôi không hối hận những chuyện mình đã làm, tôi muốn nếu như thật sự có thể giúp được Duyệt Oánh, cái gì cũng đều có giá của nó.

Buổi tối tôi về chung cư, Mạc Thiệu Khiêm hiếm khi thấy đang ở nhà. Hai người chúng tôi cùng dùng cơm, tôi ăn có chút không ngon miệng, không khí trong nhà thật sự khiến tôi cảm giác không ăn khớp. Sáng sớm hắn chưa tỉnh tôi đã chạy mất rồi, không biết hắn sẽ có thái độ gì. Nhưng hắn tuốt tuồn tuột chẳng phản ửng gì, tôi cũng không biết nên nói lời nào hay ho, ăn xong cơm Hương Tú đến chào hỏi chúng tôi, cô ấy muốn dắt chó con đi dạo. Chó con chạy nhảy vẫn còn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, lại dùng đôi mắt ươn ướt ấy nhìn người khác, cả mặt ngây thơ hồn nhiên. Tròng dây đeo cổ xong có phần chưa quen lắm, nó cứ dùng chân cào cào, Hương Tú ngăn rồi, nó vẫn cào không ngừng

Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày nhìn nó, tôi chớp lấy cơ hội hỏi hắn: “Đặt tên cho nó nhé….”

Hắn vẫn không biểu cảm, nhưng cuối cùng mở mồm nói: “Vậy gọi là Đáng ghét đi.”

Tôi có hơi thẹn, co lại không nói tiếng nào. Hương Tú lại rất vui, cho rằng Đáng Ghét với Đáng Yêu là cụm rất xứng.

Tôi biết ý hắn, hắn ghét chú chó này, như ghét tôi cùng 1 kiểu. Nhưng ai khiến tôi đi cầu xin hắn chứ?

Cuộc sống chung giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm rơi vào một kiểu căng thẳng, hắn tôi với tôi không nóng không lạnh, mà tôi trước mặt hắn cảm giác mất tự tin kinh khủng. Trước nay hắn tuy rằng đối với tôi chẳng ra làm sao cả, giả nhân giả nghĩa có cả rồi, so với loại lạnh tanh kiểu này còn khiến tôi dễ chịu hơn nhiều. Tôi lo lắng hay hắn không thể thực hiện thỏa thuận, mặc dù hắn trước giờ luôn nói là làm, nhưng loại người trở mặt vô tình như hắn, ngộ nhỡ muốn nuốt lời cũng dễ như trở bàn tay, hơn nữa tôi cũng bị hắn lừa không đếm nổi bao nhiêu lần rồi.

Vừa may sắp được nghỉ, tôi chủ động đề nghị ra ngoài đi chơi, hắn cũng dường như chẳng hứng thú gì: “Tùy em.”

Tôi cảm giác nản lòng, những ngày tháng này có vẻ khó chịu đựng. Hắn hình như rất bận bịu, tôi cũng ít khả năng gặp được hắn. Bởi lẽ hắn rất muộn mới về, tôi ở nhà hắn cũng chẳm đếm xỉa gì, tôi dường như có phần lo lắng. Đợi đến kỳ nghỉ, Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng hỏi tôi: “Lần trước em nói muốn ra ngoài, muốn đi đâu chơi?”

Tôi rất biết điều: “Anh nói đi đâu thì đi đấy vậy.”

Tôi không ngờ hắn lại đưa tôi đến bờ biển, xuống bay máy tôi đã bắt đầu sợ hãi, đợi đến khi tới biệt thự ven biển tôi không ngừng run lên lập cập

Biệt thự so với lần trước đến không thay đổi gì nhiều, tôi chỉ không muốn nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra ở đây, tiếng sóng biển khiến tôi cảm giác chóng mặt, tất thảy hồi ức có ở nơi này đều khiến tôi cảm giác khó chịu. Tôi miễn cưỡng nói với Mạc Thiệu Khiêm: “Em ở dưới lầu được không?”

Không ngờ hắn lại nói: “Lầu dưới không có phòng ngủ.” Tôi căm thù phòng ngủ ở tầng 2, cho dù có đóng kín rèm cửa sổ, lúc vừa bước vào đó, tôi vẫn kích động muốn tháo chạy như cũ.

Biệt thự chỗ này không có người làm, tất cả phải tự động chân động tay, tôi mở vali lấy quần áo treo lên, tôi cũng chẳng đem gì theo, cùng lắm là tắm rửa thay đồ thôi. Thu xếp xong, tôi mới hít một hơi lấy dũng khí kéo rèm cửa. Ngoài cửa sổ là biển tĩnh lặng, phóng hết tầm mắt cũng có thể nhìn được bóng đảo lờ mờ. Bãi cát có đàn hải âu tản bộ, sóng biển dập dềnh những viền bọt trắng xóa, phủ lên miền cát rồi lại lui xuống. Tôi đứng ở giường ngây ngô, 3 năm qua rồi, tôi cho rằng tôi không có nổi dũng khí nhìn cảnh biển nữa. Hoặc thời gian thật sự là liều thuốc tốt nhất, chữa tất thảy những thứ đã qua trở nên phai nhạt. Quá khứ từ nơi này mà bắt đầu, hắn muốn cũng tại nơi này kết thúc ư?

Có người vừa mở cửa không nhẹ không nặng gõ vài cái, tôi quay đầu nhìn, là Mạc Thiệu Khiêm. Lúc nào hắn cũng lịch sự nhã nhặn, như một người quân tử. Hắn đã thay xong bộ đồ thoải mái hơn, hắn hỏi: “Anh đi mua đồ ăn, em đi cùng không?”

Mua đồ ăn?

Lần trước ở đây hình như cũng toàn ăn đồ ở bên ngoài, tôi vẫn còn nhớ rõ, đoạn ký ức kinh khủng không thể chịu đựng ấy, từ trong đầu tôi bị quét hất ra ngoài, tất thảy những ký ức không vui vẻ tôi toàn bộ đều dùng phương pháp lãng quên để giải quyết. Tôi không tình nguyện một mình ngây ngô mãi ở chỗ này, nên tôi trung thành theo hắn ra ngoài mua đồ ăn.

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ nhà tư bản lại không có xe ở đây, không, vẫn còn có xe. Đương lúc Mạc Thiệu Khiêm lôi từ tầng hầm lên một chiếc xe đạp, tôi hóa ngốc luôn.

Hắn nhìn tôi một cái: “Em có muốn đi cùng không đấy?”

Trời đổ nắng to như thế, thời tiết oi nóng như thế….. Được thôi, tôi ngồi yên sau xe đạp, để hắn đèo tôi, ven theo lối rừng cây râm mát…..

Trời xanh biển ngọc dọc con đường phủ bóng râm của rừng cây, nghe như thưởng thức cái đẹp trong một câu truyện nào đó.

Có điều người đang đạp xe là Mạc Thiệu Khiêm, hắn đang đèo tôi, chuyện này thật khiến người ta cảm giác chướng đến kỳ quặc.

Đạp chưa được bao xa đã có một con dốc rất dài, dù không dốc lắm, nhưng một mạch đạp lên dốc, dù thời tiết tháng 3 âm lịch, chẳng một lúc mà áo phông của Mạc Thiệu Khiêm đã sũng mồ hôi bám chặt vào người, tôi còn cho rằng hắn không biết đổ mồ hôi cơ đấy – trừ trong trường hợp kia ra. Nhưng bây giờ lưng hắn đã ướt đẫm của một mảng to, nhìn như một bức tranh truyền thần, bình thường hắn chỉn chu quá, nhìn bộ dạng bây giờ tôi cảm giác thật kì quặc quá đáng.

Tôi nhịn không được dùng tay nhắc đoạn áo bám dính trên lưng hắn nhè nhẹ gỡ ra, gió từ cổ áo thổi vào, áo phông căng lên như một cánh buồm. Gió bờ biển thổi lại rất dễ chịu, váy tôi bị gió thổi bay phập phồng, 1 tay ấn giữ váy xuống, 1 tay kéo góc áo hắn, cảm giác vừa khôi hài vừa tức cười, lúc đầu còn nghĩ phải nín nhịn, nhưng chẳng được mấy đã nhịn không nổi, tôi cũng chẳng bật cười thành tiếng, nhưng Mạc Thiệu Khiêm lại dường như sau gáy còn mọc cả mắt, hắn cũng không quay đầu, hỏi: “Em cười cái gì?”

“Em chưa từng thấy anh đạp xe đạp….”

Xe đạp lên tới đỉnh dốc, hắn hình như cũng thả lỏng, trong giọng nói phảng phất vẻ hớn hở: “Chuyện em chưa từng thấy còn nhiều lắm!”

Chưa đợi tôi phản ửng lại, hắn bỗng nhiên thả tay. Xe theo quán tính lao thẳng xuống dốc, gió vun vút lướt qua bên tai, ngênh mặt vỗ tới là mùi tanh của biển cả. Cứ lao xuống như thế rất nhanh, cây cối lần lượt dạt hết về phía sau, dọa tôi ôm chặt lấy hông hắn.

Mạc Thiệu Khiêm thả lỏng một hơi huýt sáo khác thường, tôi từ trước đến giờ chưa từng nghe hắn huýt gió, cũng chưa từng thấy kiểu dáng lơi lỏng như hắn bây giờ. Hắn nói đúng lắm, chuyện tôi chưa gặp còn nhiều lắm mà.

Ở chợ có hơn nửa loại hải sản tôi không hề quen biết, mặc dù hai năm nay tôi đi theo Mạc Thiệu Khiêm ăn nhiều thứ rồi, nhưng tôi chỉ biết bộ dạng đã nấu chín của chúng thôi, hơn nữa thường thường cũng không đối chiếu nhiều lắm. Mạc Thiệu Khiêm chọn hải sản mới dã man y như trong nghề, hắn mặc cả cũng thật dữ tợn, tôi cảm giác hắn vận dụng hết kỷ xảo đàm phán thương mại vào vụ này rồi, sau cùng mặc cả đến nỗi người bán hàng vái thẳng hắn làm đại ca.

Tôi thích chợ hơn siêu thị nhiều, đồ cũng tươi mới hơn, toàn bộ hàng đều là do ngư dân đem đến. Chúng tôi lại ở chỗ hẻo lánh quá, cách khu chợ đến mười mấy cây số.

Đường về đương nhiên vẫn là Mạc Thiệu Khiêm đèo, mà tôi xách đến mấy bịch túi màu đen, bên trong toàn là tôm cua cá các thể loại, 1 một bó rau diếp xanh to. Còn cả một túi để đầy dầu muối tương dấm, khiến tôi cảm ảo giác về trò chơi gia đình. Chỉ là đối tượng chơi trò gia đình là Mạc Thiệu Khiêm, cái này quá là kì dị rồi. Nhưng không biết tại sao tâm trạng cũng thấy tốt hơn. Có lẽ bởi nơi này được lấp bởi xanh trong vô cùng, mây trắng vô cùng, nắng rực rỡ vô cùng, khoảng không tươi mát; có lẽ bởi lao xuống con dốc trong tích tắc, gió chà nhẹ trên mặt, khiến tôi cảm giác muốn buông lơi, vui vẻ sưởi nắng.  Đợi đến khi Mạc Thiệu Khiêm lại thả tay mặc cho xe lao xuống dốc lần nữa, tôi túm chặt góc áo hắn bật cười thành tiếng. Tôi rất lâu rồi chưa từng cười nhẹ nhõm như thế, tất thảy phiền não tạm thời vứt bỏ sang 1 bên, giữa trời xanh biển ngọc, giữa cảnh sắc tươi đẹp chiếu xuống, tất thảy tâm sự đều bị bốc hơi lên.

Quay về biệt thự tôi cũng ướt sũng mồ hồi, mà còn đen 1 lớp nắng, tôi quên không xoa kem chống nắng đã đi mua đồ ăn. Đợi tôi tắm rửa xong, Mạc Thiệu Khiêm đã bắt đầu bận việc trong bếp. Tôi một chút cũng không kinh ngạc việc hắn biết làm cơm, Mạc Thiệu Khiêm là vạn năng mà, hắn biết đạp xe đạp, biết huýt sáo, biết mặc cả, hắn cái gì cũng biết.

Tôi cảm thấy ngồi không hưởng lộc cũng hơi ngại, thế nên lấy một chiếc bàn mây xếp trong vườn, rồi khiêng thêm 2 chiếc ghế, cơm tối ăn ở ngoài cũng khá thoải mái, so với bật điều hòa hay ho hơn nhiều. Quả nhiên, chẳng bao lâu Mạc Thiệu Khiêm từ cửa sổ nhìn tôi đang lăn qua lăn lại, hắn đương lúc bận rộn cho tôi một chỉ thị: “Đốt hương muỗi trước đã.”

Trước giờ đều biết cái gọi là nến bữa tối, chứ chưa từng nghe qua loại hương muỗi bữa tối này. Nhưng sự thực đã chứng minh Mạc Thiệu Khiêm thật anh minh, bởi vì thật sự là có muỗi, mà đốt hương muỗi rồi tôi vẫn bị cắn đến vài nốt. Tay nghề Mạc Thiệu Khiêm không tồi, đương nhiên so với đầu bếp chuyên nghiệp còn xa, nhưng so với tôi thì hơn rồi. Bữa cơm tôi ăn đến nỗi vừa mừng vừa lo do được sủng ái kiểu này, nhưng Mạc Thiệu Khiêm khẩu vị rất tốt, khẩu vị của tôi cũng khá, chúng tôi ăn hết một con cua thật to, 1 cân tôm, có 1 món cá biển hấp, đĩa rau diếp xào cũng ăn hết sạch luôn.

Ăn xong Mạc Thiệu Khiêm hạ xuống một chỉ thị: “Em rửa bát!”

Tôi rất biết điều đi rửa bát, việc chẳng khó gì, nhà bếp có máy rửa bát, nhét bát đĩa vào trong là được. Nhưng trong nhà bếp bị hắn làm náo loạn, khắp nơi đều là rau với nước, tôi không chịu được đeo găng tay bắt đầu dọn dẹp 1 lúc. Dọn được 1 nửa thì Mạc Thiệu Khiêm bước vào, đột nhiên ôm lấy tôi từ phía đằng sau. Hắn đã tắm xong rồi, cả người thơm nhẹ mùi dầu tắm, mà hắn ôm gần như rất dịu dàng, khiến tôi giật nẩy mình. Phân vân không biết nên quay đầu chủ động hôn hắn, hay như thế này tùy hắn ôm.

Phòng bếp hướng mặt biển, mặt trời đã lặn dần xuống phía đường chân trời, nhưng không trung vẫn còn hào quang tím ngắt, trời sắp tối rồi. Phong cảnh ở đây rất đẹp, đến phòng bếp cũng nhìn được ra cảnh biển. Tôi bất động đứng nguyên tại đó, thân thể có chút bế tắc, hắn xoay mặt tôi lại, rất dịu dàng hôn tôi.

3 năm chúng tôi có vô số lần hôn nhau, hắn chưa từng hôn dịu dàng như thế này, vùi tôi vào lòng, dùng 2 cánh tay nâng eo tôi, đôi môi triền miên hỗn loạn như nước, có thể nhấn chìm người ta. Tôi cuối cùng nghĩ ra, vì sao hôm nay tôi cảm thấy rất vui vì Tiêu Sơn, tôi và Tiêu Sơn đã từng có ngày tháng giống thế, ở thành phố T xa lắc lơ ấy. Khi đó niềm hạnh phúc của chúng tôi, khi đó bối cảnh của chúng tôi, dường như cùng 1 loại hồi tưởng.

Tôi hơi ngạt thở, đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm rất đen, đen vô cùng, trong đôi đồng tử ấy thậm chí có thể nhìn rõ bóng tôi đổ ngược lại, tôi chợt cảm giác sợ, không phải loại sợ hãi bình thường với hắn, mà là một nỗi khủng hoảng không tên, dường như có tai họa ngập đầu gì đó đang đến gần. Tôi không biết giống như chuyện gì, chỉ cảm giác phảng phất như ngôi sao đã tắt, rất đáng sợ, có thể chiếm đoạt một ngôi sao tàn, khiến tư duy tôi từng bước tiếp gần co thắt lại với hoảng sợ. Tôi nhắm mắt lại, không đè được cơn run rẩy nhẹ, hắn trước giờ đều vô cùng mẫn cảm, lập tức dừng lại, hỏi tôi: “Sao thế?”

Tôi miễn cưỡng cười với hắn: “Không sao cả.”

Tôi cười điệu bộ nhất định rất khó coi, hắn mặt mũi cũng biến sắc. Qua một lúc, hắn mới lạnh lùng cười: “Không giả vờ được tiếp à?”

Tôi không muốn giải thích gì cả. Sợi ánh sáng cuối cùng lặn mất trên mặt biển, đèn chưa bật, trong bếp ánh sáng tối dần đi, hắn cả người rơi vào hỗn độn không rõ ràng, nhưng âm thanh rõ ràng gần như lạnh lẽo: “Kể cả là qua loa với anh, em cũng nên dùng tim qua loa một chút chứ. À, anh lại quên, em không có tim – em căn bản là không có tim. Em trước kia không phải giỏi nhất là nhịn sao? Mới có mấy ngày đã nhịn không được rồi sao? Vẫn còn 12 ngày nữa, em không phải luôn nhịn, luôn giả vờ sao? Sao rồi, nhịn không nổi nữa à? Sao một chút nhẫn lại cũng không có thế? Anh còn chưa ký hợp đồng đâu, em đã không nhịn được rồi sao? Nhịn không được nữa thì em lập tức cút ngay cho anh, em muốn đi đâu thì đi.”

Hắn quay người bỏ đi, tôi ngây ngô đứng đó, nghe tiếng hắn xa xa đẩy cánh cửa vọng lại. 

You May Also Like

0 nhận xét