Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 28
Tôi chẳng nói chẳng rằng quay về trường.
Tôi không đi chứng thực bất cứ chuyện gì, bởi tôi không tình nguyện đụng chạm lại vết thương của mình, tôi duy nhất nguyện tất thảy đều đã qua rồi.
Dường như đây là khoảng thời gian dài đằng đẵng nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi tháng hoa mai nở, cả trường đều ồn ào huyên náo vô cùng. Tôi vùi mình trong bầu náo nhiệt ấy, đi đi lại lại, không thu hút ánh nhìn người khác, như bất kỳ một sinh viên bình thường nào. Sự thực, những ngày ấy tôi mong đợi từ rất lâu rồi, không cần lo lắng điện thoại reo, không cần giấu giấu giếm giếm. Tôi rất cố gắng ghi lại những lời thầy giảng, chuyên chú làm thực nghiệm, chăm chỉ viết báo cáo. Tôi tìm hiểu tất cả các trường đại học ở nước ngoài dù nổi tiếng hay không nổi tiếng, nghiên cứu xem bản thân mình phù hợp với điều kiện chuyên ngành nào, tôi muốn thi học bổng, để có thể ra nước ngoài.
Cả một mùa xuân, thời gian đối với tôi mà nói đều đặc quánh, từ thứ hai đến thứ sáu, lên lớp tan lớp, trùng lặp mà đơn giản. Hai ngày nghỉ cuối tuần trong ký túc thường không 1 bóng người, một mình tôi đi thư viện, ghế khu tự học chỗ gần giá sách vĩnh viễn phủ kín người ngồi, tôi ngồi một chỗ dựa kề cửa sổ.
Tôi thích cây cối ngoài cửa sổ, chúng xanh tươi um tùm, có một ít là hòe gai, một ít không phải hòe gai. Đợi đến tháng 3 âm lịch, những cây này sẽ bung nở những chuỗi hoa trắng thơm nồng tinh khiết, từng chùm từng chùm, tựa như vô số bồ câu cánh trắng. Có lúc ôn tập đến mệt nhoài, tôi ngước nhìn lên, vầng xanh um tùm dưới cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, thấp thoáng có thể bắt gặp dãy núi xa xôi mờ nhạt từ vùng ngoại ô thành phố. Rặng núi xa xa màu tím, lúc hoàng hôn ấy, ráng mây nhàn nhạt lững thững, mà cả bầu trời lại như một hồ nước xanh đến khác thường, mây đùn đến tinh khôi xán lạn, đẹp đẽ khiến người ta bàng hoàng sững sờ. Thường thì lúc này bụng tôi cũng hơi đói rồi, cắp cặp xuống lầu đi căng tin thôi. Trên đường đi qua một sân cỏ lúc nào cũng đông nghịt người đá bóng. Mùa xuân là mùa thành phố trở nên đẹp nhất, mùa xuân cũng là mùa nhớ thương ly biệt của ngôi trường này, con đường Lâm Âm không ngớt người kết bè kết đội ca hát qua lại, bọn họ đều là sinh viên năm bốn sắp tốt nghiệp chuẩn bị ra cổng Tây liên hoan chia tay.
Tối thứ 6 căng tin có khoai lang tím, đồ ăn ở căng tin trường vĩnh viễn thể loại qua loa đại khái ấy, lá khoai lang không chưng cùng, lại để trong một chậu inox to mà bán. Tôi mua 1 phần ăn cùng cháo, tẽ ra được 1 nửa, thấy vân khoai tím béo ngậy, so với củ dền tím đẹp hơn rất nhiều. Tôi cắn một miếng, mới nhớ ra trước đây Đáng Yêu rất thích ăn loại này, Hương Tú cứ cách mấy ngày lại chuẩn bị cho nó. Tôi luôn thấy kì lạ, cô ấy sao lại nuông chiều con chó không thích ăn đồ ăn, chỉ thích ăn khoai lang ấy. Tôi luôn không thích con chó đó, nó cũng chẳng ưa tôi. Nhưng có lần nó cứu mạng tôi, chính là cái lần tôi rạch tay ấy. Nếu không phải nó sủa gọi người đến, có lẽ tôi cũng đã chết lâu rồi.
Đáng Yêu sao lại chết, tôi cũng chẳng hỏi qua Quản gia. Buổi tối lớp tự học đông hơn so với ban ngày, tán cây ngoài cửa sổ có 1 loại côn trùng có cánh, từ cửa sổ bay vọt vào, đậu lại trên sách. Ánh đèn túyp trắng chiếu lên đôi cánh trong suốt, lờ mờ màu xanh lá. Lúc lật sách nếu không để ý, nó sẽ kẹp lại ngay trang đó, tạo thành 1 vệt đánh dấu sách nho nhỏ. Tôi cứ thổi phù phù, thổi cho nó bay đi, sau đó dùng bút màu vàng tiếp tục gạch chân trọng điểm.
Những lầu ký túc xa xa có tiếng hát truyền lại, là mấy người năm bốn điên cuồng. Họ sắp rời trường rồi, thế nên cứ vừa khóc vừa cười lại vừa hát vừa náo nhiệt. Tôi cảm thấy tim mình đã cứng đến kết thành đá, trở nên hoàn toàn miễn dịch. Đến lúc tôi rời trường, chắc cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc nào đâu nhỉ, bởi bây giờ tôi đã muốn rời đi lắm rồi.
Tháng 4, tôi vừa thi lại IELTS, lần này kết quá khá hơn so với lần trước. Duyệt Oánh nói: “Đồng Tuyết. Cậu sắp điên đến nơi rồi, thi kết quả cao thế làm cái gì hả?”
Duyệt Oánh dạo này còn phiền não hơn cả tôi, bố cô ấy phản đối cô ấy yêu đương với Triệu Cao Hưng, lý do thì Triệu Cao Hưng là sinh viên thể dục thể thao, mà hơn nữa, đối với kinh doanh hoàn toàn không có hứng thú, quan trọng nhất là, bác ấy muốn tương lai Triệu Cao Hưng đến ở rể.
“Ông bố thích chơi nổi nhà tớ, rõ ràng là nghiệp chướng tư tưởng từ thời phong kiến mà. Tớ giận đến nỗi bảo ông già đi mà đẻ thêm con riêng ấy, ông già cũng nổi sung lên mắng tớ bất hiếu.”
“Thế cậu định thế nào?”
“Đấu đến cùng chứ.” Duyệt Oánh giận giữ, “Tớ thừa biết ông già không đẻ nổi con riêng nữa đâu, cho dù bây giờ đẻ được thì cũng muộn rồi, thể nào cũng có ngày ông già phải chịu chấp nhận chuyện tớ với Cao Hưng thôi.”
Duyệt Oánh đấu với ông bố đại gia nhà cô ấy rất ác chiến, bố cô ấy cắt tất cả các thẻ tín dụng, đến cả số điện thoại định vị toàn cầu của cô ấy, giờ cũng cắt luôn.
Duyệt Oánh lập tức chạy đi mua số mới, sau đó nhắn tin thông báo đổi số cho tất cả bạn bè. Vừa nhắn tin cô vừa hờn giận nói với tôi: “Tớ nhất quyết không nhắn cho ông bố tớ đấy, xem ông già có tìm nổi tớ không nào.”
Tôi biết có khuyên giải cũng vô ích, nên tôi chỉ thương cảm nói: “Cậu còn có thể giận dỗi với bố, vẫn may chán. Tớ với bố tớ có muốn dỗi cũng không được.”
Duyệt Oánh ngẩn ra 1 lúc rồi nói: “Đừng thế mà, chúng mình đi tìm việc làm kiếm thêm tiền đi.” Cô ấy còn thương cảm hơn cả tôi, “Tiền sinh hoạt phí của tớ sắp hết rồi.
Nếu muốn tìm việc làm thì cơ hội cũng nhiều lắm, thương hiệu trường chúng tôi lớn mà, những tin tức tuyển gia sư trên mạng, chỉ cần nói căn bản về tên trường đã có thể nắm chắc trong lòng bàn tay. Đối thủ cạnh tranh quyết liệt duy nhất có lẽ là mấy cực học sinh, Duyệt Oánh căm hờn nói: “Ai khiến bọn họ đi dạy học chứ, chúng mình mới xứng, mới xứng đây này.”
Tôi có nỗi khủng hoảng đối với việc dạy gia sư, thế nên trước giờ không bao giờ tìm loại việc liên quan đến dạy dỗ như thế để kiếm thêm, chỉ chú đầu vào những việc khác mà thôi. Tôi với Duyệt Oánh tìm được một công việc bán thời gian ở triễm lãm, công việc rất đơn giản, cũng không yêu cầu kinh nghiệm gì, chỉ là không ngừng bổ sung tư liệu lên đài triễn lãm. Chúng tôi chạy tới chạy lui từ nhà kho ra đến khán đài, phải kịp thời đi phát tờ rơi, điền bảng điều tra, sắp xếp các trường hợp khách hàng…. Nửa ngày thôi đã mệt đến đau ê ẩm cả bên hông, mệt đến nỗi cơm trưa đều bị tiêu diệt sạch sẽ. Duyệt Oánh so với tôi còn kiên cường hơn rất nhiều, cô ấy một tiếng cũng không kêu ca, tôi luôn nghĩ cô ấy là đại tiểu thư, không chịu được khổ, kết quả cô ấy khiến tôi thay đổi hoàn toàn cách nhìn.
Triệu Cao Hưng căn bản không biết việc chúng tôi đi làm thêm, Duyệt Oánh nói: “Nói với anh ấy thể nào anh ấy cũng không nỡ rồi ngăn cản cho mà xem, tớ mới không nỡ tiêu tiền của anh ấy.”
Tôi cảm thấy mừng, bạn tôi so với tôi hạnh phúc biết bao, cô ấy có thể gặp được người mình yêu, mà người đó cũng thật sự yêu cô ấy, 2 người có thể kiên trì phấn đấu, không rời không buông.
Mô hình triển lãm khá lớn, rất nhiều công ty đều có gian hàng, người đến tham quan cũng đặc biệt nhiều, nhất là chiều thứ 7, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, cổ họng tôi nói nhiều đến lạc cả giọng. Gian hàng bên trái là một công ty bán máy lọc nước, họ cầm vô số cốc giấy, mời khác tham quan dùng thử sản phẩm. Đợi đến khi vãn bớt người, mấy người gian bên đó mới qua đánh tiếng chào hỏi chúng tôi: “Qua uống cốc nước nhé!”
Duyệt Oánh chạy qua bưng vài cốc nước về, mỗi người đều có nước. Duyệt Oánh vừa uống nước, vừa thì thào với tôi: “Nếu hàng bên cạnh mà bán bánh mỳ nướng thì tốt quá nhỉ, nói thật là tớ cũng đói lắm rồi.”
Chỉ có cô ấy ngay lúc khổ sở nhất vẫn có thể lạc quan, đùa giỡn làm người khác bật cười ha hả.
Đến khi tôi dọn dẹp đi về, Duyệt Oánh xém chút nằm lì trên ghế không đứng dậy nổi: “Trời ạ, trước giờ chưa từng đi giầy cao gót mà đứng lâu đến thế, lại còn không ngừng chạy tới chạy lui.”
Người phụ trách gian hàng cũng là phụ nữ, có lẽ là cô ấy tuyển chúng tôi vào làm. Cô ấy chú ý nhìn xuống chân Duyệt Oánh cười cười, thoắt bỗng cúi thấp hơn để nhìn, buột miệng nói: “Giầy của bạn là Chanel two-tone ư?”
Duyệt Oánh hào phóng nhấc chân lên cho cô ấy nhìn: “Hàng loại A mua trên Taobao, nhái giống nhỉ?”
Tôi bái phục sát đất bản lĩnh bốc phét của Duyệt Oánh, rõ ràng mặt không đỏ, tim cũng không nhảy loạn. Bữa cơm trưa ngày hôm sau ăn cơm hộp, gian kế bên cũng đang dùng cơm, lần này Duyệt Oánh không cần chào hỏi bên đó nữa, đã chạy qua ké vài cốc nước. Tôi thấy cô ấy đứng bên đó nói chuyện khá lâu, nên mới hỏi: “Cậu nói gì với người ta lâu thế?”
Duyệt Oánh đá lông nheo với tôi: “Người ta hỏi số điện thoại của cậu đấy.”
“Vớ vẩn!”
“Thật mà!” Duyệt Oánh thì thào chỉ cho tôi, “Là cái người kia kìa, mặt mũi thanh tú nhé, nhìn cũng khá đấy.”
“Cậu đừng có phát số điện thoại của tớ đi lung tung đấy.”
“Đương nhiên làm gì có, cậu chưa đồng ý sao tớ dám?” Duyệt Oánh vừa khẩy cơm vừa nói, “Nhưng cậu cũng thử tý đi, tình mới rất có lợi cho sức khỏe tinh thần. Mà cái gã Tiêu Sơn của cậu cũng thật là, vậy mà biệt tăm biệt tích, cậu nhớ hắn nhiều năm đến thế cũng bằng thừa.”
Tay cầm đũa của tôi run lên, cách lâu đến thế, vừa nhắc đến cái tên Tiêu Sơn, vẫn đau như cũ, đau thấu xương tủy, ngấm vào mạch máu, trở nên nan y không thể chữa khỏi.
Hay là tôi cả đời này không tài nào yêu được người khác nữa, tôi đã nản lắm rồi.
Làm thêm mấy ngày mỗi đứa kiếm được đến vài trăm tệ, đối với Duyệt Oánh mà nói thì chỉ như muối bỏ bể. Trước đến nay cô ấy chưa từng phiền não về chuyện tiền nong, mà bây giờ cô ấy ngày nào cũng tính toán chi tiêu, bất luận mua cái gì cũng từng li từng tí dè dặt. Ông bố đại gia của cô ấy từng 1 lần gọi đến ký túc xá, Duyệt Oánh nhất quyết không nghe điện, tôi đành nhận hộ, tôi bịa chuyện nói: “Bác ạ, Duyệt Oánh đi tự học rồi ạ.”
“Ồ…..” Đầu bên kia điện thoại nghe lại cũng chẳng có bất kì cảm xúc lên xuống nào. “Vậy cháu nói với nó, tuần này nó nếu không về nhà, thì vĩnh viễn khỏi cần về nữa.”
Tại sao nhà tư bản đều có điệu bộ tương tự lẫn nhau như thế này, trong lòng tôi nguội lạnh, bên kia đã “cụp” một tiếng rồi ngắt điện thoại, tôi nguyên văn nói lại với Duyệt Oánh, Duyệt Oánh cũng chống đối: “Ko về thì ko về chứ, ông ấy ức chết mẹ tớ, món nợ này tớ còn chưa tính đấy.”
Duyệt Oánh xảy ra chuyện lúc nào tôi đều không biết, tôi nghĩ cô ấy và Triệu Cao Hưng đi chơi, cho đến khi Triệu Cao Hưng gọi điện cho tôi, tôi mới biết ông bố đại gia nhà cô ấy đợi quá nửa tháng thấy cô ấy vẫn chưa chịu cúi đầu nhận thua, lại sai vài người trực tiếp đến bắt cô ấy về nhà. Cả đường xe dài đến mấy nghìn cây số, đợi đến khi chúng tôi phát hiện ra, cô ấy đã sớm về đến nhà rồi.
Triệu Cao Hưng phẫn uất vô cùng, mua ngay vé máy bay đuổi theo về đến nhà Duyệt Oánh. Tôi rất lo lắng, nhưng điện thoại của Duyệt Oánh có lẽ chưa bị ông bố đại gia ấy tịch thu đâu, sao lại cứ báo “đã khóa máy” suốt chứ. Người của bố cô ấy còn đến bệnh viện xin chứng thực rồi viết đơn gửi lên trường, nói Duyệt Oánh sức khỏe không tốt, xin nghỉ mấy tháng. Trường tự nhiên đồng ý rất thoải mái, chúng tôi có báo công an cũng chẳng có lý do gì.
Tôi rất lo cho Triệu Cao Hưng, ko ngừng nhắn tin cho cậu ấy hỏi tin tức Duyệt Oánh, cậu ấy lại chẳng đáp lại tôi. Ngày hôm sau tôi mới nhận được điện thoại từ sân bay của cậu ấy: “Tớ về rồi đây.”
“Gặp được Duyệt Oánh chưa?”
“Gặp thì gặp rồi.”
Tôi bất giác thờ phào, nhưng Triệu Cao Hưng cũng chẳng vui vẻ gì: “Đợi tớ về trường rồi nói tiếp nhé.”
Thì ra, Triệu Cao Hưng tìm đến nhà Duyệt Oánh, ông bố đại gia của Duyệt Oánh ngược lại cũng không ngăn không cản gì, tùy ý gặp mặt cậu ấy, sau đấy mở ra điều kiện cuối cùng: “Muốn ở bên con gái tôi, cậu cần chứng minh bản thân đã.”
“Cậu làm thế nào để chứng minh?”
Triệu Cao Hưng cười khổ sở: “Ông ấy đưa tớ 3 bản hợp đồng, chỉ cần tớ ký được 1 trong 3, coi như tớ đạt tiêu chuẩn.”
Tôi vừa nghe đã biết chắc chắn sẽ chẳng có chuyện dễ dàng thế, đợi đến khi nhìn thấy hợp đồng, càng cảm giác bố Duyệt Oánh rõ ràng là ý tưởng viển vông làm khó dễ. 3 bản hợp đồng, 1 bản là chuyển nhượng than quặng, 1 bản là sát nhập công xưởng gang thép, bản còn lại là xây dựng xưởng hóa chất công nghiệp.
“Năm nào rồi, ai mà còn chuyển nhượng than quặng nữa, than quặng có mà quặng vàng ấy, dù có chuyển nhượng, tớ phải bàn bạc cái gì với đối phương chứ? Lấy mấy bản hợp đồng nhái này mời người ta ký à? Tớ chả hiểu cái gì cả….. loại hợp đồng sát nhập xưởng gang thép này, tớ lúc ở sân bay đã lên mạng tìm hiểu 1 tý, những trường hợp này chủ yếu phải tìm một đoàn luật sư, còn phải tiếp xúc qua với SAC (*chú: Uỷ ban Giám sát Quản lý tài sản quốc hữu’ của Quốc vụ viện-TQ). Cuối cùng cái nhà máy hóa chất kia mới càng khó, phải đàm phán với chính quyền địa phương, thậm chí còn liên quan đến quy hoạch thành phố…..”
Tôi cũng biết thế này là tuyệt vọng, chưa cần biết Triệu Cao Hưng có thể đàm phán đươc bản hợp đồng nào, chúng tôi cũng chỉ là sinh viên mà thôi. Mà những chuyện này lại liên quan đến không chỉ có thương mại, còn có nhiều mạng lưới quan hệ phức tạp.
“Bố cô ấy nói, muốn làm rể ông ấy, cần phải có bản lĩnh, tớ đến cả 1 hợp đồng cũng không kiếm được, thì vĩnh viễn đừng mơ tới Duyệt Oánh nữa.”
“Duyệt Oánh nói thế nào?”
“Cô ấy nói bố cô ấy vô lý, lấy chuyện không thể này làm nhiệm vụ phải hoàn thành rõ ràng là lừa bịp, bố cô ấy tối sầm mặt mũi, nói chấp nhận bọn tớ mới là chuyện không thể. Sau cùng tớ chỉ sợ làm khó Duyệt Oánh, nên vẫn đồng ý một câu.” Triệu Cao Hưng trước giờ chua từng phờ phạc đến thế, “Cứ cho như chỉ có 1% hy vọng, tớ cũng sẽ nỗ lực.”
Mộ Chấn Phi ở HongKong, Triệu Cao Hưng đã gọi điện hỏi qua anh ấy, tôi hỏi Triệu Cao Hưng: “Mộ Chấn Phi nói gì?”
“Anh ấy cũng thấy khó, về mặt thương mại anh ấy không thể quyết định thay bố mình được, suy cho cùng những việc này cũng không phải chuyện mười vạn trăm vạn tệ thôi đâu.”
Gia cảnh Triệu Cao Hưng chỉ là bậc trung thôi, bố mẹ cậu ấy càng không thể giúp cậu ấy hoàn thành dạng hợp đồng này được. Triệu Cao Hưng lao tâm tổn sức ôm đầu đau khổ: “Tớ mà có thân quen là nhà tư bản thì đã tốt…. tối thiểu cũng có thể giới thiệu cho tới vài người tư bản…..”
Tôi không lên tiếng, bởi vì tôi nghĩ đến kì thực tôi có quen một nhà tư bản.
Nhưng nhà tư bản ấy, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn nữa.
0 nhận xét