Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 25
Tôi cả một đêm thao láo không tài nào ngủ được, sau đó lại không buồn ăn cơm. Duyệt Oánh không biết nên an ủi thế nào, cô ấy cho rằng tôi lo lắng chuyện làm phẫu thuật. Cô ấy ra ngoài tìm giúp tôi một căn phòng, những khách sạn có phòng đơn gần trường đều rất đắt khách, cuối năm đều được đặt trước, cô ấy cả ngày ngoài đường chạy qua chạy lại tìm phòng, tôi lại nhốt mình trong phòng ký túc, đờ đẫn nằm trên giường.
Điện thoại đổ chuông tôi cũng lười nhác không muốn nghe, nhưng điện thoại cứ reo, liên tục reo, tôi đành bò dậy, thấy một số xa lạ, còn ngỡ chỉ là gọi nhầm.
Là giọng một người phụ nữ, ngữ khí điềm đạm dịu dàng, chị ta gọi tôi “Đồng tiểu thư”, tôi không biết chị ta là ai, chị ta hỏi tôi: “Có thể gặp cô được không? Tôi là vợ của Mạc Thiệu Khiêm.”
Tôi bị câu nói ấy dọa đến ngạt thở, trên đời này người phụ nữ duy nhất khiến tôi cảm thấy hổ thẹn là chị ta, quá nửa ngày tôi mới lắp ba lắp bắp nói: “Tôi và Mạc tiên sinh…. Đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi.”
“Tôi biết.” chị ta khăng khăng, “Tôi chỉ là có chuyện muốn nói cùng Đồng tiểu thư, có được không?
Đã đến rồi có trốn cũng vô ích, tôi hít một hơi thật sâu, còn sợ gì chứ, hơn nữa chuyện giữa tôi với Mạc Thiệu Khiêm đã qua rồi. Tôi thay quần áo đi gặp Mạc phu nhân, chị ta so với ảnh còn đẹp hơn, khác hẳn tôi tự thẹn mình kém cỏi không bằng người khác. Kiểu người phụ nữ đẹp đẽ tĩnh lặng, tại sao Mạc Thiệu Khiêm còn nuôi tình nhân bên ngoài nhỉ? Lẽ nào nói đàn ông vĩnh viễn không biết thế nào là đủ, hoặc nói đàn ông vĩnh viễn cảm thấy vợ mình không đẹp bằng những người phụ nữ khác.
Chị mỉm cười nói: “Tôi là Mộ Vịnh Phi, Đồng tiểu thư có thể gọi tôi là Vịnh Phi.” Cái tên này làm tôi nhớ đến Mộ Chấn Phi. Chị ta phong thái tao nhã, khí chất có vài phần tương tự Mộ Chấn Phi, chỉ là khuôn mặt so với Mộ Chấn Phi không giống nhau lắm. Nếu nói sự tuấn tú của Mộ Chấn Phi như mặt trời rực rỡ, vẻ đẹp chị ta đúng là ánh trăng sáng trong, cặp chị em này thực sự là long phượng giữa đời thường.
Tôi chỉ cảm thấy lúng túng, như kẻ trộm ngồi trước mặt khổ chủ, mặc dù tôi không cố ý, nhưng tôi và Mạc Thiệu Khiêm nói cho cùng cũng có một thời gian quan hệ bất chính.
“Thiệu Khiêm là thế đấy, lúc đàn ông chịu áp lực lớn, ở bên ngoài vui chơi, tôi trước giờ không trách anh ấy điều gì.” Thần sắc chị ủ ê, “Trước khi lấy anh ấy tôi đã biết, anh ấy sẽ không chỉ thuộc về một mình tôi.”
“Tôi và Mạc tiên sinh….” Tôi có chút ngượng ngập giải thích cho chị ấy, “chẳng phải như chị nghĩ đâu, kì thực anh ta cũng không thích tôi, chỉ là, có lẽ anh ta…..”
Tôi cũng không biết nên miêu tả mối quan hệ kì quái giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm như thế nào cho chị ấy nghe, Mộ Vịnh Phi thở dài, nói là: “Chúng tôi kết hôn lúc đầu chỉ vì lợi ích kinh doanh đôi bên, nhưng sau này tôi dần dần phát hiện anh ấy thế nhưng lại thật sự yêu tôi. Anh ấy làm rất nhiều việc, khiến tôi phải chú ý, vài tháng trước chuyện Tô San San – có lẽ cô cũng không biết….”
Tô San San, kì thực tôi biết. Thì ra là thế, tôi có chút cảm giác tỉnh ngộ, đương nhiên, Mộ Vịnh Phi đẹp thế này, khí chất lại xuất chúng thế này, tôi mà là đàn ông, nhất định cũng sẽ không kiềm lòng mà yêu chị ta.
“Tôi cảm thấy thực sự xin lỗi, những lời đồn trên mạng, lại liên lụy đến cả em trai mình. Cha tôi hết sức tức giận, tôi lúc này mới để ý đến tất thảy. Mạc Thiệu Khiêm thản nhiên thừa nhận với tôi, 2 người luôn có quan hệ qua lại, tôi mới biết kì thực em trai mình đang giúp anh ấy lấp liếm. Đứa em này cũng thật ngốc, chỉ sợ tôi bị tổn thương.”
Chị ta mỉm cười với tôi, ánh mắt dịu dàng, tôi bỗng nhiên thấy rất ngưỡng mộ. Không phải ngưỡng mộ chị ta xuất thân cao quý, mà ngưỡng mộ chị ta có nhiều người yêu quý như thế, nhiều người ra sức bảo vệ như thế, không để chị phải chịu tổn thương. Đến cả Mạc Thiệu Khiêm, người trước sau khó tính như hắn, đến yêu vợ cũng biểu đạt ở mức biến hóa dị thường.
“Có chuyện này, lúc tôi biết tôi đã muốn giúp cô, nhưng xuất phát từ băn khoăn, tôi lại do dự không quyết đoán, hôm nay tôi cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.” Chị ta áy náy mà lại dịu dàng nhìn tôi, “Tôi không biết nên nói với cô như thế nào, hôm nay gặp được cô rồi, tôi mới biết cô là người con gái rất đơn thuần rất đáng yêu, tôi thay mặt Thiệu Khiêm xin cô thứ lỗi, chuyện này vốn không nên liên lụy đến cô. Nếu như có thể, tôi tình nguyện thay anh ấy dùng hết khả năng để bồi thường cho cô.”
Cả buổi chiều đó tôi thần sắc ngẩn ngơ, chị ta nói với tôi một đoạn rất dài, dài đến nỗi tôi cảm giác nghe không hiểu nổi. Đầu đuôi ngọn ngành dần dần dàn trải trước mắt, thì ra là thế, thì ra nguyên nhân là thế, Mạc Thiệu Khiêm mới tìm đến tôi, mới đối với tôi là thế.
Tôi luôn cho rằng số mình không tốt, tôi vĩnh viễn cũng không từng nghĩ đằng sau sự việc lại còn có một chân tướng khác nữa.
Tôi nghĩ hắn có lẽ cố ý tiếp cận tôi, thì ra tất thảy đều là hắn cố ý.
Chỉ vì vẫn còn liên quan đến cả đời trước.
Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, tôi thật sự cảm thấy may mắn, bản thân may mắn đã có thể thoát khỏi một số mệnh.
Mộ Vịnh Phi chú ý đến sắc mặt tôi, chị ta hỏi: “Đồng tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”
Tôi rất ổn, tôi chẳng việc gì, tôi yếu ớt cười với chị ấy, thì thào cảm ơn chị đã kể cho tôi tất cả.
Tôi ở trạm tàu điện ngầm té ngã một cái, không ai đỡ tôi, người qua đường đều vội vã, tôi khốn khổ bò dậy, đầu gối rất đau, nhưng vẫn còn đi được. Tôi ngồi tàu qua một trạm, sau đó lại quay đầu đổi sang trạm dừng khác, tôi lãng phí 2 tiếng đồng hồ trên đường vẫn chưa về được trường. Tôi gọi điện cho Duyệt Oánh, nói với cô ấy, tôi muốn đi thăm bố mẹ.
Duyệt Oánh dường như rất thấu hiểu, cô ấy nói: “Cũng tốt, đi đường cẩn thận nhé.”
Tàu vận chuyển ngày Tết vừa mới kết thúc, hoặc vé tàu dễ mua hơn tôi tưởng tượng nhiều, chỉ là bất quá không có toa giường nằm. Tôi mua toa ghế cứng, cả lộ trình hướng về phía Nam. Người trên tàu không nhiều, tôi có thể nằm mọp xuống bàn cả buổi tối ngủ một giấc, nhân viên trên tàu đẩy xe hàng nhỏ, tiếng mời gọi lướt nhẹ qua bên người. Tôi mơ mơ hồ hồ ngủ, cho đến tận lúc trời hửng sáng, cảnh vật ngoài ô cửa sổ đã đổi khác. Từng mảng lớn đồng ruộng bị đường sông tung hoàng ngang dọc chia nhỏ thành những khúc vỡ vụn màu xanh, là Giang Nam mà tôi đã xa cách bấy lâu, trời đang đổ cơn mưa nhẹ, hạt mưa bay nhanh xô lại, gõ lên cửa sổ tàu, vẽ những vệt nước dài dài lên ô cửa kính hơi cáu bẩn.
Ga tàu dường như vĩnh viễn luôn là rừng người biển người, tôi xuống ga, đổi 2 lần xe bus, sau đó thuê 1 taxi, đến được nghĩa trang cũng đã là giữa trưa, trong nghĩa trang rất yên tĩnh.
Tôi đặt hoa vừa mua lên phần mộ của bố mẹ, 5 năm trước tôi bưng 2 tiểu sành nho nhỏ, đặt 2 người an nghỉ tại đây. Cậu chạy lại giúp tôi sắp xếp tang sự, lúc đó tôi đã bi thương đến tuyệt vọng, căn bản không biết mình liệu còn đủ dũng cảm để sống tiếp hay không nữa.
Đôi mắt mẹ trên bia mộ đong đầy điềm đạm nhìn tôi, mẹ là người phụ nữ đặc biệt truyền thống, từ tiểu học mẹ đã dịu dàng nói với tôi, con gái cần tự tôn tự ái, không nên tùy tiện qua lại với con trai. Tôi hiểu ý mẹ, nếu như mẹ biết những chuyện tôi đã từng trải qua, không biết sẽ buồn đến thế nào. Mẹ theo bố chịu khổ nhiều rồi, bởi bố tính tình ngang ngạnh. Tôi vẫn còn nhớ lúc nhỏ, chứng kiến đơn vị bố lần cuối cùng chia phòng phúc lợi, nhà tôi điều kiện đều đủ, nhưng vì bố với lãnh đạo cơ quan quan hệ không tốt, lần phân nhà đấy miễn cưỡng nhà tôi không có chỉ tiêu. Tối hôm đó bố đứng ở ban công hút thuốc mãi, mà mẹ trong bếp vừa làm cơm, vừa lặng lẽ chảy nước mắt.
Lúc đó tôi đã hạ quyết tâm học hành thật tốt, phải thi được đại học tốt nhất, muốn bố mẹ không buồn phiền nữa, muốn bố không khó xử nữa.
Bố nói, bố sẽ để cả nhà có những ngày tháng tốt đẹp hơn, bố thôi việc, đi làm ở xí nghiệp tư nhân.
Cả nhà tôi những ngày tháng đó thật sự từng ngày từng ngày một tốt hơn, tôi còn đang học tiểu học, nhà tôi đã mua một căn nhà lớn, lại còn mua cả xe.
Lúc đó tôi trên lớp luôn là trò cưng của thầy cô, là niềm ngưỡng mộ của bạn bè. Tôi thành tích tốt, gia cảnh tốt, tôi cơ hồ có tất thảy mọi thứ trên thế giới này.
Tôi không biết tiền của bố là từ đâu mà có, tôi luôn cho rằng ông dựa vào bản lĩnh của chính mình mà kiếm được. Mẹ nói ông chủ của bố rất khen ngợi bố, bố được đào tạo chính thức, đã làm công trình rất nhiều năm.
Tôi không ngờ thế giới của người lớn lại giả dối đến thế, tôi không ngờ người bố thân yêu cũng lừa dối cả tôi.
Ông làm những việc không nên làm, làm những việc trái với đạo đức nghề nghiệp.
Có lẽ đến cả mẹ cũng bị ông bịt mắt lấp liếm.
Nhưng, thế này cũng tốt đi, chúng tôi người một nhà, khổ sở thế này, đến được ngày hôm nay, cuối cùng cũng mở ra lối thoát.
Tôi không cần nợ bất kì ai, mẹ đã dạy tôi, đừng nợ bất kì ai.
Tôi cố gắng mỉm cười với mẹ, tôi rất ổn, tôi không sao cả. Tôi sẽ nỗ lực làm lại từ đầy, sống một cuộc sống đúng nghĩa.
Vào học được 3 ngày, Duyệt Oánh đưa tôi tới bệnh viện. Phẫu thuật không đau, tôi cũng thực sự không cảm thấy đau đớn, tiêm xong thuốc mê, tôi ngủ trong phút chốc, lúc tỉnh dậy phẫu thuật đã xong, tôi nằm trên giường bệnh truyền nước, Duyệt Oánh luôn chăm sóc bên cạnh.
Tôi cười cười với Duyệt Oánh, may vẫn còn có cô ấy, may vẫn còn có cô ấy luôn ở bên tôi. Duyệt Oánh buộc lên cổ tay tôi một chuỗi hạt bồ đề, nói năng lộn xộn: “Cái này là ông bố đại gia nhà tớ, thay tớ thỉnh từ Ngũ Đài Sơn, nghe nói rất linh nghiệm, giờ tớ tặng lại cho cậu, sau này cậu có thể bình an vô sự, đừng có mà làm mất thương hiệu của mấy vị cao tăng ở Ngũ Đài Sơn đấy, được chưa nào?
Tôi nhẹ nhàng chăm chú nhìn cô ấy: “Cậu y như mẹ tớ, dài dòng thật đấy.” Cô nàng phụt cười.
Duyệt Oánh tìm cho tôi một khách sạn, xuất viện Duyệt Oánh đưa tôi về khách sạn ngủ, hôm sau mới trở về trường. Sáng sớm cô ấy đi chưa được bao lâu, tôi lại mơ màng thiếp đi, nghe tiếng chuông cửa tôi còn nghĩ chắc Duyệt Oánh lại quên đồ rồi. Tôi bò dậy, kéo theo vết khâu chỗ sâu trong bụng âm ỉ đau. Không hẳn là đau, giống như bình thường vẫn đau bụng kinh. Nhưng trong lòng rất khó chịu, có những nỗi đau tôi cả đời này không cách nào quên được.
Tôi vừa mở then cài, cửa đã bị người ở ngoài đẩy vào, mà đứng bên cửa lại là Mạc Thiệu Khiêm.
Tôi quên cả hoảng sợ, chỉ sửng sốt, đứng đó ngơ ngác nhìn hắn.
Bộ dạng Mạc Thiệu Khiêm rất đáng sợ, dường như cả đêm không ngủ, trong mắt hằn lên những sợi tơ máu, tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy bộ dạng này của hắn. Hắn nhìn tôi, như nhìn một con quái vật, tôi bị hắn nhìn đến nỗi trong lòng rấy lên sợ hãi, hắn từng nói hắn không muốn gặp lại tôi nữa, nhưng tại sao hắn lại tìm đến nơi này?
Tôi cuối cùng lùi lại phía sau vài bước, vừa động đậy hắn đã nắm gọn lấy cổ tay tôi, khớp xương đều như sắp gãy, hắn dùng lực ở cánh tay thật mạnh, tôi cơ hồ đau đến ứa nước mắt. Hàm dưới của hắn nghiến chặt hằn lên từng nếp nhăn thật sự đáng sợ, toàn thân tản phát sát khí, từng từ từng chữ như từ khâu lợi lách ra: “Cô, tại sao…..”
Tôi chưa từng thấy hắn biến thành bộ dạng thế này, kể cả lần trước từ thành phố T trở về, lần chia tay với hắn trước đó, phản ứng của hắn cũng không thất thố như ngày hôm nay. Tôi hiểu hắn đang nói cái gì rồi, tôi chỉ cảm thấy vừa quẫn vừa tức, tôi không ngờ hắn lại biết nhanh đến thế, tôi càng không ngờ hắn tìm ra chỗ này, tôi cùng cực không ngờ hắn sẽ phản ứng dữ dội đến mức này, miệng tôi không kịp lựa lời, theo bản năng muốn bịa lời: “Không tại sao cả – đứa trẻ vốn cũng không phải là của anh!”
Chẳng nghĩ nổi lời của tôi có thể dữ tợn chọc vào hắn, tôi rõ ràng nhìn thấy con ngươi hắn gấp gáp co lại, hắn một tay siết chặt cổ tôi, khớp xương năm đầu ngón tay siết đến trắng bệch, tôi bị bóp đến tức khắc không thể thở nổi. Hắn cơ hồ muốn siết chết tôi: “Tại sao – tại vì sao!”
Tại sao? Tôi cũng không biết tại vì sao nữa! Tại sao giữa chúng tôi lại vướng mắc loại duyên nghiệp này, tại sao hắn rõ ràng yêu say đắm vợ mình lại dùng cách này làm tổn thương đến chị ta, tại sao hắn rõ ràng có tình yêu thật sự ngay bên cạnh mà không biết quý trọng, tại sao hắn không dứt khoát bóp chết tôi luôn đi…… Tôi thật sự bị hắn bóp sắp chết đến nơi rồi, tôi bạt mạng muốn tuốt tay hắn ra, nhưng chừng như là một gọng kìm chết, mắt tôi mơ hồ đi, tôi thấy mặt hắn đã chất chồng bóng ảnh, không ngờ được tôi cuối cùng vẫn là chạy không thoát, ngay sau khi tôi cho rằng tất thảy ác mộng đã kết thúc, ngay sau khi tôi vừa bắt đầu lại một đời người, tôi nghẹt thở phát ra ảo giác, khuôn mặt hắn vặn vẹo biến dạng, trong mắt lại dường như có một lớp bụi sương mù.
Tôi nhất định sắp chết thật sự rồi, phổi không còn một mảy may không khí, tất thảy đều xám xịt – Mẹ, con nhớ mẹ lắm. Tối tăm dường như chính là mẹ, giang đôi cánh tay ấm áp, dịu dàng bao dung lẫn tiếp nhận tôi.
0 nhận xét