Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 32

by - 10:30 AM

Lúc trời mát mẻ hơn, Mạc Thiệu Khiêm sẽ đi bơi, tôi bị nắng biển thui cho vừa cháy đen vừa gầy rộc, nhưng tôi học được cách bắt cua, còn học cách móc sò. Những thứ này mọi ngày bị tôi ăn sạch nhẵn, Mạc Thiệu Khiêm làm cua quả là tuyệt đỉnh, tôi cảm giác anh có triển vọng làm đầu bếp lắm. Tôi mặc dù ngốc, cũng học được cách dùng lò vi sóng làm sò, thêm 1 chút chút nước tương, tươi ngon vô cùng.

Mạc Thiệu Khiêm có lẽ rất thích điệu bộ tôi lúc quấn tạp dề, bởi mỗi lần tôi đứng trong bếp, anh luôn ôm tôi từ phía đằng sau, đối với tôi đấy là hành đông dịu dàng nhất anh giờ mới có. Từ ô kính trên cửa sổ tôi có thể nhìn thấy bóng mình, bộ dạng tôi lúc quấn tạp dề, có lẽ giống như một người phụ nữ nội trợ bình thường nhất. Mà cái ôm của anh, kì thực rất ấm áp.

Chúng tôi không tiếp tục chia phòng nữa, dường như một chuyện rất tự nhiên. Tôi cuối cùng quen có Mạc Thiệu Khiêm chung giường chung gối, hoặc nói, anh cuối cùng quen với việc trên giường có thêm tôi. Có lúc quá nửa đêm tôi tình cờ tỉnh giấc, anh luôn luôn vẫn còn thức, mắt nhìn ngắm trần nhà. Tư thế ngủ của tôi vẫn xấu như thế, cả nửa người đè lên anh, anh nhất định là bị tôi đè đến không ngủ được, tôi cảm giác ăn năn, dịch ra một chút, hỏi: “Anh chưa ngủ sao?”

Anh thông thường cũng không trả lời tôi, chỉ bảo tôi mau ngủ đi thôi.

Đêm cuối cùng ở biển, tôi như thường lệ thức giấc giữa đêm, Mạc Thiệu Khiêm lại không ở trong phòng. Dù rèm cửa kéo rồi, nhưng vẫn cứ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rầm. Phòng ngủ hết sức tĩnh lặng, nghe được cả hơi thở cùng nhịp tim chính mình. Tôi nghĩ anh đi toilet, đợi một lúc lâu không thấy anh trở lại, tôi cuối cùng nhịn không được giơ tay bật đèn, trong ánh đèn màu cam ấm nồng, rèm cửa bị gió đêm hây hẩy nhè nhẹ, mùi gió biển mặn mòi tôi sớm đã quen, tiếng sóng vỗ trong đêm tĩnh lặng ùa vào tai. Tôi không biết Mạc Thiệu Khiêm ở đâu nữa.

Tôi xuống lầu tìm anh, anh ấy lẻ loi ngồi trong bóng tối hút thuốc. Phòng khách so với phòng ngủ tầng 2 càng tối đến đen kịt, nếu như không phải đốm thuốc đỏ lập lòe, tôi chút nữa nhìn không ra anh.

Tôi xỏ đôi dép lê, bước đi đến bản thân còn không nghe thấy bất kì tiếng động nào, anh lại rõ ràng nhìn thấy: “Tỉnh rồi à?”

Tôi mò mẫm phía trước sô pha, đồ đạc bằng tre mây có cảm giác mát rượi, tôi quờ quạng ngồi xuống, nhìn anh ngắt dụi điếu thuốc, trên đầu lọc vẫn còn một đoạn, tôi hỏi: “Sao anh không ngủ?”

Anh nói: “Anh ngồi 1 lúc, muốn làm điếu thuốc.”

Tôi trượt xuống cạnh anh, thấy anh không có ý xua đi, thế nên càng to gan hơn, rút điếu thuôc trên tay anh xuống, thử rít 1 ngụm, hơi mát lạnh, ho sặc sụa.

Anh trong bóng đêm cười, bởi tôi cảm nhận được lồng ngực anh rung lên. Tôi dựa vào anh, phần bụng mềm mại, phần cơ rắc chắc.

“Thì ra mùi vị như thế….” Tôi dụi đầu thuốc vào gạt tàn, “Chẳng hay ho gì.”

“Thế em tưởng sẽ có mùi vị thế nào?”

Tôi không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên hôn anh. Lần đầu tiên tôi cam tâm tình nguyện chủ động hôn anh, không tiêm nhiễm tình dục, không động cơ, chỉ thuần túy muốn hôn anh mà thôi. Vị thuốc lá đắng ngắt trong vòm miệng, hơi thở trên thân thể anh vĩnh viễn mùi hương thanh mát, mùi nước hoa ấy thoang thoảng, bị mùi gió biển nhấn chìm ngập. Tôi ôm anh, như 1 con gấu koala ôm lấy thân cây, lồng ngực anh thênh thang, khiến người ta có cảm giác an toàn.

Qua một lúc lâu, tôi mới nghe thấy giọng anh hơi hơi khàn: “Gái ngoan không nên thế này.”

“Quan niệm anh cổ lỗ sĩ gì thế? Anh không xem phim sao, từ năm 90 đổ ra giờ đều tạp thế rồi, em đã bao nhiêu tuổi rồi chứ.”

“Anh nói là hút thuốc cơ.”

“Em cũng nói hút thuốc.” tôi rất khinh thường liếc xéo anh 1 cái, hơn nữa trong bóng tối đen kìn kịt anh cũng chẳng nhìn thấy, “Anh nghĩ bậy bạ gì nào?”

Anh không đấu khẩu với tôi nữa, mà lại dùng hành động nói với tôi anh nghĩ bậy bạ gì.

Sáng sớm lúc tôi tỉnh giấc, phát hiện mình nằm ngủ trên sô pha, một mình. Tôi ngủ nghẹo cứng cả cổ, toàn thân xương cốt rã rời. Tôi già thật rồi, nằm úp một đêm ở sô pha thì ra khó chịu đến thế. Tôi bò dậy lên lầu, lại nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm đã sắp xếp xong hành lý. Anh nhìn tôi đứng ngoài cửa, đầu không ngửng: “Đi thôi, ra sân bay.”

Thì ra 12 ngày đã trôi qua rồi.

Tôi ngây ra nhìn bộ dạng của anh, anh đã thay áo sơ mi, mặc dù chưa bẻ cổ, nhưng so với bầu không khí thoải mái ở bờ biển lại hoàn toàn không ăn nhập. Tôi cuối cùng hiểu, tất thảy đều kết thúc rồi.

Tôi cứ cho rằng một tháng này dài đằng đẵng vô cùng, cho đến tận lúc kết thúc, tôi mới cảm thấy không có mã số dài ngoằng mà tôi tưởng tượng. Tôi không biết bản thân đang mang loại tâm trạng gì, như trút được gánh nặng? Cũng không hẳn thấy thế, hơn nữa có kiểu trĩu nặng khác thường, thậm chí đem theo chút mất mát. Anh dễ dàng rút ra khỏi tất cả, mà tôi lại như diễn viên quá nhập vai kịch, cho đến tận lúc này vẫn chưa hồi lại tinh thần. Tôi nghĩ tôi rất có thể là do mệt mỏi. Mấy tháng gần đây, tôi trải qua quá nhiều chuyện, tôi thật sự mệt mỏi rồi.

Chúng tôi quay về thành phố quen thuộc, xuống máy bay đã có tài xế đến đón. Trời lất phất mưa, miền bắc tháng ba âm lịch hiếm khi có mưa, tài xế mở ô, lại giúp chúng tôi lấy hánh lý, Mạc Thiệu Khiêm tự mình đón lấy chiếc ô đen, ngăn cản tài xế lấy hành lý của tôi. Anh nói với tôi: “Em về trường đi. Anh chọn bản hợp đồng công xưởng hóa chất, có hạng mục hóa chất công nghiệp, vừa vặn thảo luận được trong tay tầm đại khái rồi, em có thể trực tiếp gửi đi, những việc còn lại tự nhiên sẽ có người lo.”

Tôi nhìn anh, anh không biểu cảm gì đặc biệt, ngữ khí cũng nhàn nhạt, như nói một câu chuyện: “Hợp đồng trong vali em, em đưa cho bố Lưu Duyệt Oánh, ông ta là người trong nghề, nhìn khắc hiểu.”

Tôi ngô nghê đứng đó, mưa bụi ngấm vào tóc tôi, có tiếng động cơ máy bay Boeing khổng lồ vọt bay lên, trong âm thanh hỗn độn tiếng anh cũng không rõ ràng. Mà trong mưa bụi tinh mịn, khuôn mặt anh gần như trở nên rõ ràng.

“Đồng Tuyết, đây là lần cuối cùng” Anh hơi dừng một lúc, “Anh hy vọng sau này em sẽ không đến tìm anh nữa.”

Anh quay người lên xe, ô của tài xế, đảo ngược theo anh gập lại, xe lặng lẽ rời đi. Trong tầm mắt tôi, chiếc xe Maybach dần dần khuất xa. Mưa bụi li ti như màn cửa thủy tinh to lớn không gì sánh nổi, ủ giữa trời đất màn nước xám nhạt mong manh.

Tôi nhìn xuống chân chiếc vali nho nhỏ, nước mưa từng sợi rớt xuống, phủ lên bề mặt một lớp sương lóng lánh, chiếc vali này Mạc Thiệu Khiêm mua cho tôi, anh nói con gái dùng là thích hợp nhất, vừa vặn đựng quần áo lẫn đồ trang điểm, kì thực Mạc Thiệu Khiêm mua cho tôi rất nhiều thứ, 3 năm tôi dùng đều là những thứ tốt nhất, về mặt vật chất. Tất cả đồ đạc để ở chưng cư không đem theo, lúc đó tôi quyết tâm muốn thoát khỏi mối quan hệ với anh, không muốn cùng anh có thêm bất kì ràng buộc nào nữa.

Tôi kéo vali đáp chuyến tàu điện ngầm về trường, giữa chừng đổi 2 lần tàu, không phải giờ giao thông cao điểm, người cũng không nhiều. Trên tàu hiếm khi còn chỗ ngồi, tôi mới nghĩ đến lấy điện thoại gọi cho Triệu Cao Hưng: “Hợp đồng ký rồi.” Triệu Cao Hưng không vui mừng như tôi nghĩ, cậu ấy chỉ nói: “Đồng Tuyết, cảm ơn cậu, nhưng hiện giờ không cần nữa rồi.” Tim tôi thình lình thắt lại, tôi hỏi: “Sao rồi?” Tôi truy hỏi mấy lượt, cậu ấy chỉ nói: “Cậu về sẽ biết.”

Tôi xuống tàu, bắt xe về trường, bất ngờ hơn Duyệt Oánh lại đang ở ký túc.

Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã ôm chầm lấy, xoa xoa lưng tôi nói: “Mấy ngày nay cậu chạy đâu thế hả, điện thoại tắt máy, tớ lo chết đi được.”

Bởi sợ phụ đạo viên phát hiện tôi không ở trường, nên lúc đến vùng biển tôi tắt điện thoại, hơn 1 tháng không gặp, Duyệt Oánh dường như chẳng khác đi là mấy. Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng ôm cô ấy: “Cậu quay lại như thế nào?”

“Đừng nói chuyện này, tớ đang muốn đi ăn cá nướng ở cổng Tây, lại ko có người đi cùng, đi mau, tụi mình đi ăn cá nướng!”

Cô ấy lôi tôi chạy ra đến ngoài cổng Tây, đến khi món cá nướng thơm phức được bày ra bàn, cô ấy mới dường như thoải mái khác thường nói với tôi: “Tớ với Triệu Cao Hưng chia tay rồi.”

Tôi kinh ngạc đến đánh rơi cả đũa trên bàn, liên thanh hỏi: “Tại sao?”

“Bố tớ ung gan rồi, đang tuân thủ trị liệu, bác sĩ không khuyến khích thay gan, nói thay gan xong chết còn nhanh hơn.”

Tôi ngu ngốc nhìn cô ấy. Ngữ khí bình thản, dường như đang kể chuyện của người khác: “Ông bố đại gia nhà tớ còn định giấu tớ, đến lúc tớ phát hiện ra ông già đang uống thuốc, mới biết thì ra bệnh được nửa năm rồi.”

Tôi nắm lấy tay Duyệt Oánh không biết nên nói gì cho phải.

“Tớ về nhà hơn 1 tháng, ngày ngày theo ông già đến công ty, tớ mới biết ông cụ mệt mỏi thế nào, loại mệt mỏi này chưa nói đến vấn đề sức khỏe, hoàn toàn là các thể loại áp lực, cả sản nghiệp to như thế, công ty trong trong ngoài ngoài, tất cả mọi việc đều phải nhọc lòng, tớ bây giờ mới biết ông già khó khăn thế nào, mẹ tớ mất được 6 7 năm rồi, tớ luôn nghĩ ông ấy sẽ lấy người phụ nữ khác, thế nên tớ bạt mạng tiêu tiền của ông già, hơn nữa tớ không tiêu kẻ khác cũng tiêu. Tớ là loại phá gia chi tử, tớ là loại tiêu hoang. Năm 20 tuổi ông già hỏi tớ muốn quà sinh nhật gì, tớ nói muốn máy bay trực thăng, nhưng ông ấy vẫn mua cho tớ. Tớ bảo ‘bố đừng bạt mạng kiếm tiền nữa’, ông già nói ‘bố liều mang mình cũng là vì con, bố có đứa con gái như con, bây giờ bố làm nhiều 1 chút, tương lai con đỡ phải làm đi một chút’. Một tháng này tớ theo ông già, mới biết làm kinh doanh khó thế nào, ông ấy là ông chủ lớn như thế, vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mới dám làm, xử lý mấy vụ mâu thuẫn này nọ, quản lý cao cấp trong công ty chia bè chia phái đấu nhau không ngừng, bên ngoài còn có kẻ nhòm ngó chằm chặp như hổ đói, bất thình lình cũng có thể cắn lúc nào không biết, mà tớ cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở công ty chăm sóc ông già, ông già nói: con gái ngoan à, con phải lấy được một người đàn ông tốt, thế bố mới yên tâm được.”

“Tớ ở bên Triệu Cao Hưng, thật sự cũng nhẹ nhõm cũng vui, nhưng tớ biết Triệu Cao Hưng không thích hợp với công việc kinh doanh. Tớ trước đây cảm thấy không ai có thể chia cắt được tớ với Triệu Cao, nhưng bây giờ tớ cuối cùng đã hiểu, tớ sinh ra trong môi trường này, đã định trước phải gánh vác trách nhiệm. Công ty là mồ hôi nước mắt cả đời ông gìa nhà tớ, tớ sao nhẫn tâm để nó suy sụp trong tay mình chứ, ông cụ sống thêm bây giờ nhiều nhất cũng chỉ 5 năm nữa thôi, trong 5 năm này, tớ chỉ còn cách lao đầu vào học, học cách quản lý, học cách tiếp quản công ty, lúc mẹ tớ mất nản lòng thế, bởi đối với bà mà nói, quan trọng nhất là tớ và ông già tớ, mà đối với ông ấy mà nói, quan trọng nhất là sản nghiệp và tớ. Tớ đã mất mẹ rồi, bởi chuyện mẹ tớ mà tớ hận ông cụ, nhưng tớ không hy vọng lúc ông cụ mất cũng nản lòng như thế.”

Tôi không nghĩ ra bất cứ lời nào có thể an ủi được Duyệt Oánh, cô ấy khó xử như thế, tôi lại chẳng cách nào làm được gì. Cô ấy im lặng lăn dòng nước mắt, tôi cũng khóc theo. Qua một lúc lâu, Duyệt Oánh mới ném giấy ăn cho tôi: “Đừng khóc nữa, ăn cá đi.”

Cả 2 chúng tôi ăn không vào, Duyệt Oánh nói: “Tớ định thi GMAT, tớ định xin ở học viện Thương Mại, học được cái gì đó, sau đó về nước với bố tớ 1 thời gian, có thể học thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.”

(*chú: GMAT: Graduate Management Admission Test, bài thi đánh giá tiêu chuẩn của sinh viên khi muốn tuyển vào các trường kinh doanh)

“Xin học đa ngành có dễ không?”

“Không biết, không được thì dùng tiền vậy thôi.” Duyệt Oánh dường như nhẹ nhõm trở lại, “Ông bố đại gia nhà tớ nói rồi, đời này có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thành không vấn đề.”

Về đến phòng ký túc tôi sắp xếp lại hành lý, để lấy ra quần áo, dưới đáy vali quả nhiên có bản hợp đồng. Tôi quỳ ở đấy, cầm nó lên không kìm được ngẩn ngơ, Duyệt Oánh nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc giật lấy: “Cái này sao lại ở chỗ cậu?”

Tôi không nói gì, Duyệt Oánh đã lật sang trang sau, nhìn thấy chữ ký Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên trợn tròn mắt: “Sao cậu lại đi tìm hắn à?”

Tôi nhìn bản hợp đồng, tôi lần nữa bán rẻ tôn nghiêm của mình đổi lại bản hợp đồng được ký, bây giờ hình như đã vô dụng rồi.

Duyệt Oánh nói: “Ai nói vô dụng, cậu cố sống cố chết làm được như thế, lại nói Mạc Thiệu Khiêm vốn nợ cậu mà! Tớ lấy cái này, tớ trích phần trăm cho cậu! Cậu đừng xin vay phí cái gì nữa, hợp đồng này kí rồi, ông bố đại gia nhà tớ nên đưa cậu ít phần trăm mới phải chứ!”

Cô ấy lấy điện thoại cách cách lộp bộp bấm một lúc, đưa tôi xem một dãy số, sau đó lay lay tôi: “Đồng Tuyết! Đồng Tuyết! Có số tiền này cậu sau này ra nước ngoài sống cũng đủ đấy!”

Tôi chưa từng nghĩ đến kết quả này.

Đêm tôi nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà. Tôi chưa từng nghĩ Duyệt Oánh sẽ bỏ Triệu Cao Hưng, trong cảm nhận của tôi, tình yêu thật sự là vĩnh viễn không thể từ bỏ, mà giọng Duyệt Oánh lại cực kỳ bình tĩnh: “Tớ thật sự yêu anh ấy, mà có thật sự yêu đi chăng nữa cũng không giải quyết được vấn đề thực tế. Lúc tớ quyết định cảm thấy rất đau khổ, rất rất rất rất đau khổ. Rời bỏ Triệu Cao Hưng, hoặc có lẽ tớ sau này không thể tìm được người yêu như thế nữa, nhưng tớ không cách nào bỏ đi sản nghiệp xương máu cả một đời của ông già.”

Từ bản thân cô ấy, tôi nghĩ tới Mạc Thiệu Khiêm, lúc đó anh bỏ dở việc học về nước, có phải cũng có tâm trạng như Duyệt Oánh bây giờ không.

Giáo sư Tưởng từng nói với tôi, lúc Mạc Thiệu Khiêm kết hôn từng nói, anh cả đời này không thể hạnh phúc được nữa.

Cả đời, tuyệt vọng đến thế, dài đằng đẵng đến thế, phải làm sao mới hạ được quyết tâm, hy sinh bản thân cả 1 đời.

Lồng ngực tôi âm ỉ rên đau, lúc rời bỏ Tiêu Sơn ở thành phố T, tôi cũng cảm thấy cả đời không thể hạnh phúc được nữa. Chỉ có những người từng trải, mới biết quãng thời gian ấy đau đớn đến thế nào.

Tôi chưa từng nghĩ, Mạc Thiệu Khiêm cũng từng trải qua kiểu đau đớn này.

Nhưng tôi và anh hết thảy đã kết thúc rồi, nghiệt duyên cũng được, vướng mắc cũng được, đều đã kết thúc rồi.

You May Also Like

0 nhận xét