Ngoại truyện. Cuộc sống ngọt ngào của tôi và Cầm thú I
1
Hôm nay là ngày thực tập thứ 9, mất điện thoại rồi, thế nên không nhận được cuộc gọi của giám đốc, bị gọi đến văn phòng nghe mắng đến nửa ngày trời, anh nói: “sinh viên tốt nghiệp anh gặp nhiều rồi, nhưng ngốc đến như em cũng là hiếm đấy! Hôm nay làm mất điện thoại, ngày mai có phải cũng làm mất luôn tài liệu của công ty không?
Blah blah blah đủ nửa tiếng đồng hồ.
Về đến bàn làm việc, đồng nghiệp Tiểu Chiêu rất thông cảm cho tôi.
Tôi cũng cảm giác anh chuyện bé xé ra to. Nhưng hết cách rồi, trong đám sinh viên thực tập ở công ty đợt này, tôi là đứa không được hoan nghênh nhất.
Chỉ được một lúc, thư ký của anh đã gọi điện cho tôi, nói tôi lên văn phòng giám đốc. Tôi nghĩ anh quen mắng mỏ đến nghiền luôn rồi, thế nên vừa vào cửa tôi đã nghĩ, anh mà bắt đầu mắng tiếp tôi sẽ đập bàn tức giận cho mà xem. Dù sao cũng chỉ là thực tập, ghê gớm lắm thì không làm nữa là xong.
Kết quả anh lại không mắng tôi nữa, mà ngược lại đưa tôi một chiếc điện thoại mới, mặt vẫn đáng ghét như cũ, bộ dạng tàn bạo: “Em mà lại làm mất điện thoại, thì đừng có đi làm nữa đấy.”
Mất điện thoại với bị sa thải có liên quan gì nhau à? Tôi vẫn cảm giác anh chuyện bé xé ra to.
2
Điện thoại cũ của tôi tìm lại được rồi, không biết lúc nào lại rơi ở khe ghế sô pha trong phòng khách. Hứng khởi cầm điện thoại chạy vào phòng tắm, kết quả đã kính cẩn khai báo cũng chẳng nghe được một lời khen hay.
Người ta còn chẳng thèm nhấc mi mắt lên nhìn một cái, nói: “Chỉ có em cả ngày để đâu quên đấy, mất mặt quá đi!”
Tôi tức lắm rồi, thật đấy!
Bèn nói hôm nay anh nằm thư phòng mà ngủ đi
Quả nhiên anh rất không vui, nói anh không ngủ thư phòng đâu.
Đang âm ỉ mừng thầm, kết quả anh lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Anh ngủ phòng khách.”
3
Mạc Thiệu Khiêm là đồ đểu! là đồ đại đểu!
Anh nói tối qua anh ngủ phòng khách, nhưng không nói tôi cũng phải ngủ cùng anh.
Anh nói, không nói lẽ nào em không thể tự cảm thấy à? Lúc mới kết hôn em đồng ý với anh cái gì nào?
Anh ngủ ở đâu, em cũng phải ngủ ở đấy.
Tôi đồng ý cái gì? Sao một chút ấn tượng cũng không có nhỉ.
4
Lúc ăn cơm trưa Tiểu Chiêu tám dóc với tôi, cô ấy nghe nói giám đốc kết hôn rồi. Tiểu Chiêu cực kỳ hâm mộ nói: “Không biết tiên nữ ấy thế nào, lại trị được giám đốc nhà mình đây!”
Tôi nói chắc chắn không phải tiên nữ đâu.
Tiểu Chiêu lườm tôi, nói, thế thì chắc chắn cũng không phải loại trư bát giới như cậu rồi.
Từ sau khi về nước, tôi vừa ăn cơm đều như gió cuốn mây tan. Mỗi lần Duyệt Oánh đều châm biếm tôi, nói: “Cậu thật chẳng giống từ Mỹ về gì cả, giống Nam Phi về hơn ấy.” Tiểu Chiêu ngày ngày ăn cơm cùng tôi, cô ấy cảm giác tôi vùng lên ăn giống như trư bát giới.
Tiểu Chiêu lại hỏi tôi, cậu nói xem phu nhân giám đốc bình thường gọi giám đốc như thế nào nhỉ, gọi Thiệu Khiêm à? Khiêm Khiêm à? Nghĩ xem ngọt ngào quá đi mất!
Có thể thân mật gọi anh ấy như thế.
Ngọt ngào ấy à!
Tôi bình thường đều gọi anh là Cầm thú
5
Giám đốc đi công tác, còn dẫn theo người phụ trách chính của chúng tôi, thế nên cả nhà đều lén lút lười biếng. Tôi và Tiểu Chiêu đang trộm rau trên Kaixin, đột nhiên điện thoại lại đổ chuông.
(*Chú: kaixin là mạng xã hội phổ biến ở TQ, tạm gọi là facebook ở TQ)
“Lại trộm rau đấy à?”
“Đâu có!”
“Vớ vẩn, avatar của em trên Kaixin đang sáng đây này.”
Tôi kinh hồn, vừa logout vừa gọi Tiểu Chiêu cũng mau tản ra đi. Tản hết đi rồi, Tiểu Chiêu mới hỏi tôi, ai phát hiện bọn mình thế. Tôi buột miệng nói chồng tớ đấy. Tiểu Chiêu nói lo gì cơ chứ, chồng cậu lẽ nào còn quản cả việc cậu ở công ty làm biếng à.
Tôi vừa nghĩ cũng đúng, lại nghênh ngang đi trồng nhân sâm.
6
Tiểu Chiêu hỏi tôi, vì sao cậu vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn thế. Có phải người ấy rất được không?
Tôi tỉ mỉ tổng kết lại một chút.
Tính tình tệ hại, động một tí là lòe ra cái mặt xấu xa, làm như tôi là trẻ con 3 tuổi, không thèm tôn trọng tôi. Đặc biệt hẹp hòi, tôi thỉnh thoảng nhận điện thoại từ bạn học cũ là con trai anh ấy đều nói bóng nói gió, trước giờ chưa từng đưa tôi đi lượn lờ, mỗi tháng lúc ký hóa đơn, luôn bới móc tôi không biết lo liệu việc nhà. Chê tôi ngốc, không cho tôi học thạc sĩ ở nước ngoài. Ở nhà thì anh là người có tiếng nói quyết định, lại còn xưa nay không đồng ý cho tôi ở trước mặt đồng nghiệp nói mình là vợ anh.
Tiểu Chiêu sợ đến nỗi mặt biến sắc, hỏi, loại đàn ông JP như thế cậu rốt cuộc nhìn trúng anh ta cái gì hả trời?
(*chú: JP ư? 1 là cực phẩm, 2 là cực đoan đấy, còn 3 là gà mái mẹ =_=” || gộp nghĩa thì JP là người-không-ai-chịu-đựng-nổi)
Tôi nghĩ đến nửa ngày trời, chỉ đành nói tớ thích vì anh ta biết kiếm tiền đấy.
7
Tiểu Chiêu con người to mồm này, đồng nghiệp trong công ty một vòng đều biết chồng tôi là một gã JP, sau cùng tin đồn đã truyền đến tai một ai đó.
Hại tôi ngày hôm sau không bò dậy đi làm được, đi làm muộn, tiền thưởng chuyên cần tự nhiên cũng bị hẫng.
Tiểu Chiêu an ủi tôi nói, không sao đâu, hôm nay giám đốc cũng đi muộn cơ mà.
Nhưng anh có cần chấm điểm chuyên cần đâu cơ chứ!
8
Cầm được tháng lương đầu tiên tôi rất vui, cùng Tiểu Chiêu 2 đứa lượn đường mua đồ. Lượn nửa ngày trời thì mua được một chiếc cà-vạt, đắt chết người, vừa hay đúng một tháng lương.
Hôm sau Tiểu Chiêu cả mặt ngất ngây nói, giám đốc là người đàn ông có gu thẩm mỹ nhất cô ấy từng thấy. Sau đó khen tôi mắt nhìn không tệ đâu, mua cho chồng mình một chiếc cà-vạt giống y chang y chạc chiếc cà vạt giám đốc hôm nay đeo.
Tiểu Chiêu lại nói, hôm nay giám đốc tâm trạng rất tốt, mặt mày rạng rỡ, ra khỏi thang máy còn cười nữa chứ, ngàn năm mới gặp anh ấy cười một lần, mọi người đều đang vừa mừng vừa lo kia kìa.
Tôi bật cười không nổi, 1 tháng lương mua được nụ cười của lão này, thế là nụ cười đáng giá ngàn vàng rồi còn gì nữa.
9
Nhóm phòng tôi tụ tập đi hát KTV, có thể kèm theo người nhà.
Có người nhà đều đi kèm người nhà, mình tôi không kèm ai.
Tiểu Chiêu còn hỏi tôi có phải cãi nhau với người nhà rồi không, tôi nói người ta tăng ca rồi.
Hát được giữa chừng thì có điện thoại, anh hỏi: “Anh đến đón em, hay là tài xế đến đón em đây?”
Tôi vui sướng cười trên nỗi đau người khác mà nói với anh, em đành gọi xe về thôi, nguyên nhân thì anh tự mình nghĩ đi nhé.
Tôi và Tiểu Chiêu ngồi cùng taxi về nhà, Tiểu Chiêu chợt ngạc nhiên mừng rỡ chỉ kính chiếu hậu: “Mau nhìn kìa! Xe giám đốc kìa!”
Tiểu Chiêu nói tối hôm đó là buổi tối hạnh phúc nhất của cô ấy, bởi vì xe giám đốc cùng đường với chúng tôi.
10
Chị Tôn có mang rồi, mọi người đều đặc biệt quan tâm chị ấy.
Tôi lúc ở phòng phô tô tình cờ gặp giám đốc, anh tự mình cầm giấy tờ đi phô tô.
Tôi liền giờ trò nịnh hót vỗ mông ngựa, nhân tiện nêu ra đủ các thể loại bất tiện của người mang thai. Nói nửa ngày anh vẫn ơ hờ làm thinh, sau cùng lấy đống giầy tờ tôi cầm trong tay đi phô tô xong một lượt mới nói: “Em cứ ba hoa chích chòe đi, muộn nhất là sang năm, chúng mình nhất định sẽ có con thôi.”
Chết tiệt thật! Thói đời gì thế này. Thấy người khác sinh con mà cũng đói con mắt ư.
11
Sinh nhật, đồng nghiệp hùn tiền mua bánh kem tặng tôi, còn có hoa và một bộ đồ chơi tơ tằm.
Tôi hạnh phúc ôm hoa và đồ chơi về nhà.
Có người chẳng tặng tôi cái gì cả.
Tôi cảm giác anh hẹp hòi thật đấy, đúng là thù vặt quen thói rồi.
Hay bởi lần trước sinh nhật anh, tôi chỉ tặng anh một tá “cái kia” ấy
12
Người nào đó vẫn cứ tặng tôi quà sinh nhật.
Tôi chẳng thể diện gì vừa nhìn thấy quà đã bật khóc.
Anh tặng tôi cuốn băng ghi hình giám sát ở sân bay.
Trong cuộc băng tôi cầm chiếc điện thoại khóc đến thảm thiết đến khờ dại.
Mà anh đứng ngay đằng sau cửa kính lối đi.
Tôi trước nay chưa từng hay biết, anh lúc đó, cũng đang khóc.
1 nhận xét