Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 36

by - 10:33 AM

Tôi sau này luôn nghĩ, nếu như không nói với cô ấy kẻ đó là Mộ Vịnh Phi, sự tình liệu có trở nên khác đi không. Nhưng trên thế gới này vĩnh viễn không có ‘nếu như’, cũng giống như thế giới này vĩnh viễn không có ‘vĩnh viễn’.

Tôi nghĩ qua rất nhiều lần, cũng hoặc bởi trong tiềm thức tôi quá căm hận Mộ Vịnh Phi, thế nên tôi mới nói với Lâm Tư Nhàn, là tôi hại cô ấy. Mỗi lần tôi nghĩ như thế, Duyệt Oánh luôn lần này đến lần khác nói với tôi: “Cậu đừng có bồng bế toàn bộ sai lầm trên thế giới này lên người mình, được không hả? Cậu không nói với cô ấy, cô ấy cũng sẽ có cách khác để biết thôi. Cậu đừng hối hận nữa, cũng đừng cảm thấy đây là lỗi của cậu nữa, nhé?”

Nhưng tôi không tài nào nén nổi bản thân mình áy náy, tôi luôn hy vọng tất thảy đều có thể được bù đắp, tất thảy đều còn có thể được cứu vãn. Ở đời này, mỗi người đều sống đến chật vật là thế, người tôi từng ngưỡng mộ, người tôi từng hướng về, người tôi từng yêu, người tôi từng hận. Sau cùng tôi mới hiểu, mỗi người bọn họ, kì thực đều một kiểu giống tôi, sống đến trăm lao nghìn khổ.

Chúng ta có thể không già đi hay sao?

Vận mệnh là đôi bàn tay tàn nhẫn, cứ từng chút từng chút một, khiến chúng ta đối mặt với hiểm cảnh vô tình nhất. Mỗi khi chúng ta lần lượt ngã nhào xuống mức thấp nhất, đang gồng mình dốc toàn bộ bầu sức lực leo lên, vậy mà thành quả cuối cùng, chỉ là uổng công phí sức.

Lâm Tư Nhàn hẹn gặp Mộ Vịnh Phi, đương mặt chất vấn chị ta. Mộ Vịnh Phi ha hả cười lớn, nói người đưa tin căn bản chính là tôi, là tôi luôn căm hận cô ấy chia rẽ tôi và Tiêu Sơn, tất cả sự tình đều là tôi làm.

Lâm Tư Nhàn cực kỳ bình tĩnh mà nói: “Tôi tin ở Đồng Tuyết.” Rồi từ túi xách lấy ra một chai thủy tinh đong đầy axit loại mạnh, hất thẳng về phía Mộ Vịnh Phi.

Vệ sĩ của Mộ Vịnh Phi phản ứng rất nhanh nhạy, ngăn được phần lớn dung dịch axit, nhưng vẫn sót một phần giội lên mặt Mộ Vịnh Phi. Giữa lúc vướng víu, Lâm Tư Nhàn cũng bị bắn tung tóe axit. Sau cùng Lâm Tư Nhàn giương phần axit còn rơi rớt lại, ngửa cổ uống.

Cô ấy đã dùng cách vô cùng thê thảm ấy để tháo gỡ tất cả.

Lâm Tư Nhàn luôn nằm trong ICU cấp cứu, Mộ Vịnh Phi bị thương nhẹ, nhưng cũng bị tàn phá nhan sắc.

Đương lúc Tiêu Sơn vội vội vàng vàng gọi điện thoại kể với tôi tất cả sự việc, tôi vừa mới đặt được vé máy bay đi Mỹ.

Tôi đến bệnh viên thăm Lâm Tư Nhàn, khoang miệng và thực quản cô ấy đã hoàn toàn bị bỏng axit nặng.

Tôi đứng ở cửa kính lớn bên ngoài phòng ICU, cả mặt đẫm nước mắt, người con gái này bằng tuổi tôi, tôi luôn cảm thấy cô ấy xinh đẹp đến thế, tôi luôn ngưỡng mộ cô ấy, tôi luôn nhớ lần cuối cùng cô ấy còn cười với tôi.

Ở bệnh viện, lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ Lâm Tư Nhàn. Bác gái khóc ngất lên ngất xuống đến mấy lần, cũng chuyển vào nằm viện, bác trai hai bên tóc mai đều đã xám bạc, đáy mắt hằn toàn sợi tơ máu, có chút ngỡ ngàng nhìn tôi: “Tiểu Nhàn luôn rất biết nghe lời, 2 bác công việc bận rộn, không quản được nó, nhưng nó luôn biết nghe lời.”

Tôi nhớ đến bố mẹ mình, tất cả ông bố bà mẹ trên đời này, đối diện với đứa con gái bất hạnh, đều đau như cắt là vậy, đều suy sụp là vậy. Chỉ có Tiêu Sơn chạy vạy giữa trường với bệnh viện, thu xếp viện phí điều trị cùng các thể loại việc vặt vãnh, còn tiếp cả phía công an.

Phía công an can thiệp rất nhanh, bởi lẽ đây là vụ án hình sự muốn khởi tố Lâm Tư Nhàn tội cố ý sát hại. Tôi cũng bị triệu đến, bởi có vệ sĩ làm chứng, đương lúc xảy ra sự việc, Lâm Tư Nhàn đã từng nhắc đến người duy nhất là tôi, mà tôi lại là sinh viên hóa học, tôi cuối cùng hiểu ra, thì ra bọn họ nghi ngờ tôi xúi giục Lâm Tư Nhàn đi sát hại Mộ Vịnh Phi.

Luật sư của Mộ Vịnh Phi cung cấp cho phía công an hàng loạt bằng chứng, tôi nhìn trong đó rất nhiều ảnh tôi và Mạc Thiệu Khiêm. Tôi chính thức bị tạm giam, thẩm vấn không ngớt làm tôi choáng váng đến chóng mặt hoa mắt. Tất cả bằng chứng gây đều bất lợi cho tôi, tôi và Mạc Thiệu Khiêm có thời gian dài quan hệ không chính đáng, tôi có động cơ xúi giục Lâm Tư Nhàn gây án, tôi có kiến thức hóa học, tôi biết tính sát hại của axit, hiện trường phạm tội của Lâm Tư Nhàn có nhắc đến tên tôi càng như đổ thêm dầu vào lửa, với lại hiện tại Lâm Tư Nhàn đang hôn mê bất tỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong, càng không thể lấy khẩu cung.

Tôi sợ hãi đến cùng cực, tôi vô tội, chỉ mình tôi biết, nhưng không một ai khứng chịu tin lời tôi.

Tôi ở đồn công an, trải qua 24 giờ đồng hồ dài dằng dặc nhất đời này, ánh đèn phòng thẩm vấn rọi lên mặt tôi, gai mắt lại khó chịu. Tôi đã nhiều ngày liên tục mất ngủ, tất cả các câu hỏi đều lần lượt bị yêu cầu phải trả lời.

Quan hệ thế nào với Lâm Tư Nhàn? Lần cuối cùng gặp mặt là lúc nào? Nội dung nói chuyện là gì?

Mỗi một câu, mỗi một chữ, đều được biên bản, đều bị chất vấn.

Tôi cảm thấy mình đã ở bờ vực suy sụp rồi.

Tôi chỉ muốn gầm thét lên với lũ người này, Lâm Tư Nhàn còn nằm trong ICU, cô ấy sắp chết đến nơi rồi, sao các người không truy xét xem Mộ Vịnh Phi làm hại gì cô ấy?

Cố ý sát hại à?

Rốt cuộc là ai sát hại ai đây?

Duyệt Oánh hao tổn rất nhiều sức lực mới bảo lãnh được tôi ra, khoảnh khoắc nhìn thấy cô ấy và Tiêu Sơn, tôi chỉ biết lẩm bẩm rất nhiều lần câu: “Tớ không làm. Thật đấy, tớ không làm….”

Duyệt Oánh cực lực ôm lấy tôi, nói: “Tớ hiểu mà, bọn tớ đều hiểu!”

Duyệt Oánh đem theo cả lá bưởi, cô ấy và Tiêu Sơn còn đưa tôi đi ăn mỳ móng giò, tôi một miếng nuốt cũng không trôi, cô ấy cứng rắn ép tôi: “Thế thì ăn nửa miếng, ăn nửa nhánh lá cũng được mà.”

Tôi nặn ra nụ cười gượng: “Bộ này cậu học từ ai đấy?”

“Học trong phim đấy, tớ xem nhiều TVB rồi.” Cô ấy gửi tôi một cái trợn mắt, phi cho Tiêu Sơn một chiếc quạt giấy, tôi nhận ra chiếc quạt ấy, bởi nan quạt bằng ngà voi, mặt quạt là hoa lan, mặt kia đề thơ. Mùa hè năm ngoái Duyệt Oánh từng dùng qua rồi, lúc đó tôi còn cảm thấy chiếc quạt này rất tinh tế, cô ấy lại phản đối: “Là ông bố đại gia nhà tớ vất trong phòng sách, tớ tiện tay lấy luôn, nghe nói là do chủ tịch hiệp hội thư họa toàn quốc cái gì gì ấy vẽ.”

Mì móng giò chỉ tiệm nhỏ mới có, trong tiệm không có điều hòa, Tiêu Sơn dùng ngay chiếc quạt đấy không ngừng quạt cho tôi, kì thực trên chóp mũi anh đọng lại toàn là giọt mồ hôi lóng lánh. Từ lúc gặp tôi đến giờ, anh chẳng nói với tôi câu nào, nhưng tôi không kìm được xót ruột: “Anh đừng quạt nữa, em không muốn ăn.”

“Cậu yên tâm ăn đi.” Duyệt Oánh nói, “Tớ sống chết uy hiếp bằng được ông bố đại gia già xem. À còn nữa, cậu không phải sợ lũ luật sư nhà họ Mộ đấy, tớ cũng sẽ tìm cho cậu một đoàn luật sự rồi, dẫn đầu là luật sư Từ Đại Trạng rất có tiếng, tớ nghe ngóng rồi, người này trâu bò lắm, bào chữa trên cơ bản chưa từng cãi thua.”

Đến lúc này Tiêu Sơn mới nói một câu: “Mộ gia không dễ ứng phó thế đâu.”

Duyệt Oánh trợn mắt với anh, sau đó nói với tôi: “Không sao, chúng ta có tiền mà, Mộ gia không phải cũng ỷ vào có tiền sao? Bọn mình đấu với họ đến cùng thì thôi!”

Kì thực tôi biết, tôi biết Mộ Vịnh Phi sẽ không bỏ qua cho tôi, chị ta nhất định mượn cơ hội này hành tôi bằng chết, chị ta một khi đã ra tay tuyệt nhiên sẽ không chừa cho tôi bất kì đường sống nào. Huống hồ lần này nghe nói chị ta còn bị tàn phá đến sắc đẹp, một người phụ nữ đẹp như chị ta, một người tự tin vào dung mạo như chị ta, thế nào mà chẳng thẹn quá hóa giận? Hơn nữa Mộ gia tài chính thế lực hùng hậu, cho dù có là ông bố đại gia nhà Duyệt Oánh đi chăng nữa, ước chừng cũng chưa phải là đối thủ của nhà họ Mộ.

Duyệt Oánh thậm chí còn nghĩ đến việc liên lạc với Mạc Thiệu Khiêm, nhưng tôi phản đối, tôi nói: “Tớ không muốn gặp lại người đó nữa.”

Cả đời này anh mãi mãi không muốn gặp lại tôi, tôi cũng mãi mãi không muốn gặp lại anh.

Bản án vẫn đang trong thời gian điều tra, Mộ Chấn Phi gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Tôi bất ngờ vô cùng, anh ấy hẹn gặp ở hồ Minh Nguyệt trong trường.

Hồ Minh Nguyệt đầu mùa hạ, lá sen đã rợp một màu xanh biêng biếc, gió đong đưa phe phẩy, thùy dương ven hồ rũ trên mặt nước, điểm lên từng chút sóng lăn tăn. Tôi ngồi bên ghế đá, thời gian chóng vánh đến nỗi người ta cảm giác hoang mang, chớp mắt đã vào hạ. Tôi vốn chẳng mấy nữa mà sẽ bay đi Mỹ, nhưng hiện tại lại dính líu đến tố tụng hình sự, chỉ sợ tôi cả đời này cũng đừng mơ tới đại học C nữa rồi.

Trong tất cả các mùa, tôi không thích nhất là mùa hạ, có thể là bởi mùa hạ năm ấy bố mẹ đã rời xa tôi, cũng có thể từ sau khi bố mẹ đi rồi, mỗi một kì nghỉ hè đều làm tôi cảm thấy dài đằng đẵng mà khó gần đến khác thường. Tôi ngồi bên hồ ngắm nhìn lá sen, mùa xuân, tôi dường như cũng ngồi ở đây ngắm hoa mai. Lúc đó thời tiết mới vào đầu mùa, hoa mai chưa bung nở. Khoảnh khắc đó tôi khờ khào cho rằng, tôi có thể lãng quên đi cả Tiêu Sơn lẫn Mạc Thiệu Khiêm, từ đấy về sau không cần nhắc đến nữa.

Ghế đá bên cạnh có người ngồi xuống, tôi còn chưa quay đầu, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Có được không?”

Hóa ra là Mộ Chấn Phi, anh rút ra bao thuốc lá, vẫn thái độ nho nhã lịch sự như trước. Tôi gật đầu: “Cho em một điếu.”

Tôi thưở bình sinh đến giờ lần thứ 2 hút thuốc, vẫn mùi vị đắng ngai ngái ấy, vị mát rượi nhỏ nhoi của bạc hà. Tôi rít một hơi đã bị sặc, Mộ Chấn Phi lườm một cái, nói: “Không có bản lĩnh ấy thì đừng có khoe.”

Lưỡi anh vẫn độc ác kiểu đấy, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, cũng chỉ còn có anh và Duyệt Oánh, trước sau như một đối với tôi, nhất là anh, càng ít thấy hơn. Tôi lại hung hăng rít một hơi, không ngờ sặc sụa còn lợi hại hơn, tôi ho đến nước mắt đều ứa ra, chồm hổm một bên hổn hển đến nửa ngày trời, ép buộc phải dụi đầu thuốc rúi vào thùng rác, gượng gạo đè cơn ho xuống, nói: “Cái này cũng khó học thật….”

Mộ Chấn Phi bật cười, phảng phất như tôi vừa nói một chuyện hài thú vị, anh ấy cười lên đẹp trai thật đấy, răng trắng môi hồng, hào quang óng ánh. Có người đẹp trai như Mộ Chấn Phi bên cạnh cũng không tệ lắm, khiến tôi cảm giác thế gian này tất thảy đều đẹp đẽ, khiến tôi cảm giác cuộc sống này cũng đầy hứng thú. Chỉ là đáng tiếc quá, tôi nghĩ Mộ Vịnh Phi lần này chưa hành chết được tôi chưa chịu thu tay đâu.

Giữa lúc tôi còn nghĩ miên man như thế, Mộ Chấn Phi đã vụt tắt dáng tươi cười, nói với tôi: “Chuyện chị anh, cá nhân anh xin lỗi em.”

Sắc mặt anh hiếm khi chăm chú, nghiêm túc vô cùng.

Nhưng tôi thật sự bị dọa đến hết hồn, tôi quả là được sủng ái đến nỗi lo sợ: “Không dám, không dám.”

Tôi cũng chẳng có ý gì, người nhà họ Mộ quá cao thâm khó lường, tô iđùa không lại với họ. Dù là Mộ Vịnh Phi hay Mộ Chấn Phi, tôi trước giờ không hiểu nổi họ rốt cuộc đang nghĩ những gì.

Mộ Chấn Phi nói: “Chị anh đã đồng ý li hôn với Mạc Thiệu Khiêm rồi.”

Tôi hỏi anh: “Họ thật sự li hôn rồi sao?”

Mộ Chấn Phi rất thản nhiên: “Sớm nên li hôn rồi. Ngay từ đầu anh đã phản đối chị anh khăng khăng làm theo ý mình, nhưng chị ấy cũng chẳng thèm nghe ý kiến của anh. Chị ấy nghĩ mình nắm chắc phần khiến anh rể yêu được chị ấy, nhưng chị ấy cũng không chịu hiểu rằng, chuyện tình cảm không thể gượng ép, nhất là người cá tính như chị ấy, chuyện chỉ tổ càng làm càng rối rắm.”

Tôi nheo mắt nhìn lên phía mặt trời, thật sự chói lóa, ngày mùa hạ cứ thế qua đi.

Nhưng Lâm Tư Nhàn vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, có lẽ cô ấy vĩnh viễn không thể cưới với tôi dưới ánh nắng được nữa. Mộ Vịnh Phi búng nhẹ tay một cái, đã hủy hoại cô ấy cả một đời. Tôi ra sức bình tĩnh hỏi anh: “Chị anh giờ thế nào, vết thương thế nào?”

“Chị anh đã đi Nhật khám rồi, có thể cần làm một loạt phẫu thuật chỉnh hình, nhưng phẫu thuật xong tình hình cũng khá lạc quan, chị ấy không chịu nuốt trôi cơn giận này. Nhưng anh thay mặt bố mình đến, bố anh cho là, việc này tất cả đều đủ lắm rồi, nên kết thúc thôi. Thế nên bố anh bảo anh đến, ngỏ lời xin lỗi với em, đồng thời chuyển thiện ý. Bố và anh đều hy vọng sự việc nhanh kết thúc. Em yên tâm, nhà anh cũng sẽ không yêu cầu phía nhà Lâm Tư Nhàn tiến hành bất kì bồi thường dân sự nào cả.”

Tôi lại thì thào một câu chẳng hề liên quan gì: “Nghe nói nhà anh rất có tiền à?”

“Không nhiều đâu, chỉ là đầy đủ sung túc thôi.”

Thật sự là đứa trẻ được gia giáo đầy đủ, khẩu khí rất khiêm nhường.

Tôi không biết tại sao lại hỏi anh ấy: “Nếu Mạc Thiệu Khiêm và chị anh li hôn, tổn thất có phải vô cùng nghiêm trọng không?”

Mộ Chấn Phi nghĩ một lúc: “Không chỉ phía anh ấy, kì thực đối với Mộ gia mà nói cũng thế, bố anh nổi giận, cũng bởi vì chuyện này. Đáng lẽ không nên dây dưa đấu đá từ bên trong, mà nên tìm phương pháp hiệu quả cùng thỏa đáng nhất để giải quyết. Chị anh kì thực thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ, cũng có thể nói chị ấy đúng là đi nhầm một nước, thua cả ván cờ.”

“Trừ chị anh ra, bố anh có mình anh là con trai à?”

“Ừ,” Mộ Chấn Phi hỏi, “Sao em biết?”

“Đại thiếu gia à, anh tương lai là người có tiếng, em có thể không biết sao?”

Mộ Chấn Phi cười tươi như hoa: “Em hóa ra cũng không ngốc lắm.”

Tôi hỏi anh: “Vì sao lại nói với em những chuyện này?”

Mộ Chấn Phi nói: “Anh cũng không định giấu em, Mạc Thiệu Khiêm đồng ý chuyển nhượng 49% cổ phần cảng nghiệp cho Mộ thị. Cũng có lẽ em không biết công ty này là do bố anh ấy một tay tạo dựng, chị anh biết anh ấy nhất quyết không chịu bán, nên đã chỉ đích danh muốn lấy số cổ phần này, cũng là muốn kéo dài việc li hôn. Nhưng lần này có lẽ là vì em, cũng có thể là anh ấy đã nghĩ thông rồi, dù sao đi chăng nữa anh ấy cũng đồng ý rồi.”

Tôi nghẹn họng trân trối nhìn Mộ Chấn Phi, anh cúi đầu đốt thêm một điếu thuốc, nói với tôi: “Bạn ạ, số bạn cũng khá thật đấy.”

Thân thể có chút đong đưa đong đưa, tôi nhìn anh ấy, như nhìn phải người ngoài hành tinh này, căn bản còn chưa cười nhạo tin tức kinh người anh vừa nói ấy. Tôi còn nhớ lần cuối cùng gặp Mạc Thiệu Khiêm, anh còn không thèm nhìn tôi.

Nhưng tôi mãi vẫn không quên được, ngón tay anh hơi run lên, hoặc có lẽ đời này kiếp này chỉ có mình anh hiểu, lời tôi nói ra, kết cục tổn thương anh sâu sắc dường nào.

Anh từng nói anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ, anh từng nói anh vĩnh viễn không muốn gặp lại tôi.

Nhưng anh rút cuộc vì sao lại đồng ý chuyển nhượng cổ phần?

Tôi lẩm bẩm hỏi Mộ Chấn Phi: “Sao anh không đứng về phía chị mình?”

“Chị ấy xứng đáng với người đàn ông tốt hơn.” Mộ Chấn Phi cũng nghiêng mặt lại, nheo đôi mắt nhìn mặt trời, “Từ năm 20 tuổi đến tận bân giờ, chị ấy dành hết thời gian quản lí kinh doanh tiêu hao bên người đàn ông này, anh rể không yêu chị ấy, không yêu tức là không yêu, chị ấy lại cố chấp không muốn tin, hai người cả ngày đối đầu, cái cô Tô San San ấy, anh cảm giác anh rể nhất định là lôi cô ta ra làm tấm lá chắn, anh ấy cũng không phải loại người bản chất ham mê làn sóng giải trí, nhưng chị anh lại mắc lừa. Bởi chị anh yêu anh ấy, tình yêu luôn mù quáng mà, anh ấy làm bất kì chuyện hư giả nào chị ấy cũng đều mắc lừa. Chị ấy còn chạy đến biệt thự, nhưng chẳng tìm được gì, bởi vì bài báo mà chị ấy còn chạy sang cả công ty chủ quản làm khó dễ, dồn ép Tô San San đến mai danh ẩn tích, cả quảng cáo cũng không được nhận. Chị anh ấy à, anh cảm giác chị ấy thật đáng thương, dành trọn tuổi tác cho một người không hề yêu mình, hơn nữa còn cố chấp không tỉnh ngộ. Trước ngày sinh nhật chị ấy, anh rể đặt một chiếc nhẫn kim cương hồng 6 cara, còn giao cho cửa hàng kim hoàn nổi tiếng khảm nạm. Chị ấy ở cửa hàng đấy vừa hay gặp được người thiết kế, người đó cho rằng anh rể muốn tặng cho vợ mình, nên mới lấy chiếc nhẫn vừa hoàn thành đưa chị ấy xem. Chị ấy trong lòng tràn ngập niềm hân hoan, còn nhắc đến trước mặt anh, cho rằng bản thân câu nệ cuối cùng cũng có ảnh hưởng. Nhưng sau đó chiếc nhẫn được hoàn thành đấy, anh rể đến lấy xong, vốn cũng chẳng đưa cho chị ấy.”

Tôi chỉ cảm thấy trong lòng có một cơn xót xa, chiếc nhẫn kim cương hồng ấy tôi biết, khảm giống như viên trứng chim cút, rất đẹp đẽ rực rỡ. Tôi cứ nghĩ nó là đá ruby, tôi không biết lại là kim cương hồng. Mạc Thiệu Khiêm tặng tôi rất nhiều đồ trang sức, tôi trước giờ đều không chú ý, tôi chỉ cất chúng vào két bảo hiểm, sau cùng lúc rời đi, cũng không cầm theo. Tình yêu từ xưa đến nay đều cố chấp u mê. Trong mắt người khác, tất cả những gì Mạc Thiệu làm chính xác là ngu ngốc hết biết, tôi cũng cảm thấy quá dại dột rồi, anh rốt cuộc đang làm cái gì đây?

Mộ Chán Phi chầm chậm nói: “Anh hy vọng chị anh có thể gặp được một người, coi chị ấy là châu báu quý giá nhất trên đời này, toàn tâm toàn ý vì chị ấy, che chở chị ấy, trân trọng chị ấy, không để chị ấy phải chịu mảy may tủi thân nào.”

Tôi chợt nhớ lại lời Mộ Chấn Phi từng nói, anh nói: “Nếu anh thực sự yêu một người, anh sẽ làm cho cô ấy thật hạnh phúc vui vẻ, thà một mình mình đau đến chết đi sống lại, thà mình cả đời nhớ đến cô ấy, nghĩ đến cô ấy là nghiến răng nghiến lợi, gặp phải cô ấy là trong lòng tức tối chua xót, không hay không rõ mà yêu cô ấy cả đời.”

Một người đàn ông như thế này biết tìm ở đâu đây, nhất định sớm đã hết sạch rồi.

Mộ Chấn Phi cười cười với tôi: “Những gì cần nói anh đều nói xong rồi, nghe nói em làm thủ tục xuất ngoại cũng tạm ổn rồi , anh nghĩ chuyện này đường đột bất ngờ nhưng chắc không ảnh hưởng đến việc em ra nước ngoài học đâu, em yên tâm đi nhé.”

Anh đứng dậy, tôi còn lán lại trên ghế nhìn anh, mới phát hiện hóa ra anh mặc đồng phục trường, đồng phục trường bên xấu thế mà anh mặc lên khôi ngô tuấn tú, quả nhiên khí chất hotboy, không phải người thường. Người con trai thế này, người con gái phải làm sao mới xứng đây, tôi cảm giác người nhà họ Mộ ưu tú quá cũng là một kiểu phiền não. Nhưng mà may thật, loại phiền nào này đã không còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi nói: “Cảm ơn anh.”

Anh vẫn bộ dạng lịch sự nhã nhặn: “Đừng khách sáo thế.”

Tôi nghiêng mặt nhìn anh, hỏi: “Em có thể hỏi anh 2 câu được không?”

Khuôn mặt anh nghiêng sâu trong bóng cây hiện ra mờ ảo: “Em hỏi đi.”

“Lần này anh khuyên giải bố anh ngăn cản chị anh tiếp tục khuếch trương tình hình, có nhiều không?”

Anh ấy gật gật đầu: “Em đoán không sai, là anh khuyên nhủ bố mình, anh thuyết phục được ông, chuyện xảy ra đến tình thế hiện tại, bản thân chị anh cũng là bên phải chịu trách nhiệm rất lớn. Chị anh chịu tổn thương rồi, nhưng có người vì chị anh mà chịu tổn hại sâu sắc hơn, bởi vậy cũng nên dừng lại thôi.”

Tôi chầm chậm thở dài, đúng thế đấy, đủ lắm rồi, sớm nên kết thúc rồi, hết thảy này.

Anh ấy hỏi tôi: “Còn câu gì nữa nào?”

Kì thực tôi không trông mong anh sẽ thành thực trả lời, kết quả anh lại vẫn chân thành trả lời tôi: “Là anh cố ý đấy – nghe thấy có người gọi tên em, sau đó nhìn thấy em trong đám đông – chị anh lúc đó còn chưa biết có sự hiện diện của em, nhưng anh sớm đã biết rồi.”

Tôi chết trân cứng lưỡi, không kìm được hỏi: “Vì sao anh lại biết? Anh biết từ lúc nào?”

Anh cười, khuôn mặt tỏa sáng rạng rỡ: “Em nói chỉ hỏi 2 câu, anh đều đã trả lời rồi đấy.”

You May Also Like

0 nhận xét