Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 24
Tôi bị Mạc Thiệu Khiêm nhốt cả một ngày trong phòng, sự thực thì tôi bị thương đến rầu rĩ, xương cốt mình mẩy như bị nát vụn rồi, chẳng còn hơi sức đâu để bật khỏi giường nữa. Người làm mang cơm vào phòng, tôi cũng chẳng động đậy. Buổi tối quản gia đến dỗ dành tôi, nói với qua cánh cửa: “Cho dù là giận dỗi Mạc tiên sinh, nhưng cơm cũng cần phải ăn chứ, ăn cơm rồi mới có sức cãi nhau tiếp mà.”
Quản gia còn nói thêm vài lời dí dỏm, ông ta trước giờ chưa tưng thấy tôi với Mạc Thiệu Khiêm tranh cãi, thế nên cho rằng tôi là chim oanh chim yến, chỉ cần dỗ dành vài câu là xuôi.
Tôi xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nếu từ trên cao thế này nhảy xuống, nhất định sẽ ngã đến khúc xương cũng dập vụn nhỉ.
Mạc Thiệu Khiêm không đến phòng tôi nữa, tôi nghĩ có lẽ hắn định lạnh nhạt với tôi rồi.
Tôi và Mạc Thiệu Khiêm giằng co cầm cự tổng cộng 3 ngày, trong 3 ngày tôi đại khái là triền miên một kiểu mê man, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Tôi không ngừng nằm mơ, phần lớn đều là mơ thấy bố mẹ. Tôi vẫn còn rất nhỏ rất nhỏ, bố mẹ dắt tay tôi, đưa tôi đi chơi xuân ở bờ hồ, ven hồ hoa cải dầu nở ngập trong ánh vàng rực rỡ, hương hoa nồng nàn khắp nơi nơi, cơn gió ấm áp thổi qua, lay động mái tóc tôi, bố đang cầm máy ảnh, mẹ chọc cười tôi: “Tiểu Tuyết cười một cái nào, cười một cái nào…..”
Tiếng cười thời thơ ấu ấy khanh khách, vọng giữa biển hoa sáng lạn huy hoàng, cây cối mềm mại oằn xuống dưới trọng lượng cơ thể tôi, khuôn mặt bố mẹ áp gần, bố ôm lấy tôi, địu trên lưng, mẹ đi phía đằng sau, những ngón tay ấm nồng vỗ về khuôn trán đẫm mồ hôi của tôi.
Cả nhà rộn rã ca hát cả đường về.
Tôi mơ thấy Tiêu Sơn, anh ấy đưa tôi đi trượt băng ở sân băng, anh ấy kéo tay tôi, trượt một vòng rồi lại thêm một vòng, gió đông lạnh thấu xương lướt qua mặt, gió thổi đến nỗi gò má hơi hơi đau, nhưng anh kéo tôi, trên sân băng chuyền qua chuyền lại, tôi thấy vui vui, dường như là một cảm giác chóng mặt mà hạnh phúc.
Tôi tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, tôi ước chừng mọi giấc mơ ở đời này đều cạn kiệt rồi, những mật ngọt ấy, vĩnh viễn không đến trong giấc mộng đẹp nữa.
Ba ngày sau tôi đói đến váng đầu hoa mắt, nằm bất động trên giường, Mạc Thiệm Khiêm lên lầu mở cửa phòng, nói với tôi: “Em đi được rồi đấy.”
Tôi không biết hắn có ý gì, thế nên tôi mím môi không nên tiếng.
“Em cuối cùng cũng khiến anh mất khẩu vị với em thành công rồi đấy.” Giọng hắn đến vài phần mỉa mai, “Loại sống sống dở chết dở như em, anh chẳng hứng nữa.”
“Cậu tôi…..” tôi thì thào nói, phán đoán ý nghĩa lời hắn nói, hắn đã một tay lôi tôi dậy, “Cút ra ngoài, từ nay về sau anh không muốn nhìn thấy em nữa.”
Thế này có được tính là hắn sẽ không lấy cậu ra uy hiếp tôi không?
Hắn dùng ánh mắt ấy quét qua người tôi, tôi nhìn không hiểu, tôi trước giờ không đoán được hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhưng trong mắt hắn, tôi thấy nhiều hơn là sự khinh thường lẫn coi rẻ, tôi cấp bách muốn đạt được thứ tôi luôn muốn, chỉ cần một thỏa thuận, một thỏa thuận là đủ rồi.
Tôi bán tín bán nghi nhìn hắn, hắn phủ người xuống, ánh mắt vẫn nhìn tôi khinh miệt: “Em yên tâm đi, em thực sự khiến anh chán ngấy rồi, anh cũng không muốn lãng phí thời gian với em nữa.”
Lời hắn chỉ có duy nhất sự rẻ rúng, nhưng từng chữ từng chữ khoan vào tai tôi, rõ ràng chẳng khác gì những lời từ trên trời rơi xuống. Hành động của hắn đơn giản mà thô bạo, so với phong độ nhẹ nhàng bình thường khác nhau một trời một vực. Từ khi tôi từ thành phố T trở về, tôi luôn cảm thấy hắn giống như biến thành một con người khác, trước đây hắn ung dung đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay, bây giờ hắn mất kiên nhẫn, chắc là thật sự mất hứng với tôi rồi.
Tôi bị hắn hất khỏi chung cư. Người vẫn mặc áo ngủ, nhưng cánh cửa đã “ầm” một tiếng đóng lại sau lưng.
Tôi dần dần bừng tỉnh, tôi tự do rồi. Tôi sau này không phải đến đây nữa. Đến tôi cũng có chút khó tin, Mạc Thiệu Khiêm nói hắn từ nay về sau không muốn thấy tôi nữa, loại người “nói là làm” như hắn, chắc sẽ không hối hận đâu.
Nhưng có thật dễ dàng thế này không?
Chuyện tôi mong mỏi vô số lần trong suốt ba năm, đương lúc thực sự xảy ra, tôi lại thấy thấp thỏm không yên, là thật sự sao?
Cánh cửa đóng lại tĩnh mịch, tôi quay đầu nhìn hắn một cái, tất thảy đều là sự thật rồi.
Tôi đi thang máy xuống phòng bảo vệ trực ban, khiến bảo vệ sợ hết cả hồn, tôi mượn điện thoại gọi cho Duyệt Oánh, cô ấy lập tức mang quần áo gọi taxi đến đón tôi.
Tôi vừa khoác áo, vừa cười với Duyệt Oánh, cười đến nỗi cô ấy trở nên chua xót: “Nhìn cái kiểu cậu kìa, lại còn cười nữa à?
Tại sao lại không?
Tôi thật sự rất vui, rất rất rất vui, mặc dù 3 ngày chưa một giọt nước vào người, đến bước chân đi bộ cũng thấy choáng váng, nhưng Mạc Thiệu Khiêm nói hắn từ nay không muốn thấy tôi nữa.
Tất thảy đều kết thúc rồi, tôi không phải lo lắng sợ hãi nữa rồi, tôi không phải chịu nhục chịu khổ nữa rồi, tôi không phải trải qua những ngày tháng đó nữa rồi.
Lúc lên taxi, nhìn chính mình qua gương chiếu hậu, tôi mới giật cả mình. Thì ra tóc tai tôi rối bời, xương gò má gầy đến nhô cả ra, quầng mắt thâm đen như gấu trúc, hai mắt sâu hoắm trũng xuống, trên cổ vẫn còn vài vết tụ máu xanh đỏ, rõ ràng như cô hồn dã quỷ.
Chẳng trách mà Duyệt Oánh cảm thấy chua xót, người đói đến 3 ngày thật sự khó nhìn chết đi được. Duyệt Oánh lấy khăn quàng của cô ấy vấn quanh tôi. Tôi chỉ còn đôi mắt với cái mũi là lọt ra ngoài, quả nhiên cảm thấy bình thường hơn rất nhiều. Nhưng tâm trạng tôi rất tốt, tôi muốn ăn một bữa thật lớn.
Duyệt Oánh dẫn tôi đi ăn cháo nấu bằng nồi đất, tôi ăn rất ngon miệng, cháo nóng hôi hổi, nóng đến nỗi đầu lưỡi ran rát, tôi vừa thổi vừa nói với cô ấy: “Tớ còn tưởng là không thể đợi nổi nữa, thì ra tớ lại tuyệt vọng đến thế, cậu xem, tớ 20 tuổi rồi, cuối cùng cũng thoát thân khỏi cơn ác mộng….”
Nồi cháo nóng hôi hổi “xì” một tiếng vang lên, thì ra không biết từ lúc nào nước mắt tôi rớt xuống, phút chốc bốc hơi đến mất tăm mất tích, càng nhiều nước mắt rơi trong nồi, xung quanh sủi lên sóng lăn tăn, tôi bình thường rất ghét bản thân mình lúc khóc, nhưng hôm nay thực sự không cần dằn lòng nữa. Duyệt Oánh bên cạnh tôi cũng lẳng lặng chảy nước mắt, cô ấy quên mang giầy cho tôi, tôi vẫn chân trần đi đôi dép lê, 2 đứa một bộ dạng nhất định rất kì quái, bởi vì bàn bên cạnh có người không ngừng quay đầu nhìn. Nước mắt từng hàng lăn xuống, tôi mới chỉ 20 tuổi thôi, mà cả trái tim đã loang lổ nham nhở.
Duyệt Oánh dẫn tôi đi mua giầy, cô ấy khăng khăng dẫn tôi vào cửa hiệu to nhất, những đôi giầy đắt cắt cổ, trước kia tôi đi vào không liếc đến giá tiền, hôm nay nhìn kỹ lại có cảm giác váng đầu. Duyệt oánh lấy cho tôi thử hết đôi này đến đôi nọ. Người bán hàng nửa quỳ nửa ngồi ở đó giúp tôi thử giầy, Duyệt Oánh cũng khụy gối giúp tôi ngắm nghía, tôi cảm thấy rất không nỡ, kéo cô ấy cô ấy cũng không đứng dậy.
“Đừng mua nữa, đắt lắm.”
“Tớ tặng cậu.” Duyệt Oánh ngoan cố, cô ấy ngẩng mặt nhìn tôi, đáy mắt trong suốt như có nước, “Shizuka nói rồi, mỗi người con gái nên có một đôi giầy đẹp, nó sẽ đưa cậu đến nơi cậu muốn đến.”
Sống mũi tôi cay cay, nhìn Duyệt Oánh, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi, lúc tôi bất lực nhất cô ấy chọn cách tha thứ cho tôi, chọn cách tin tưởng tôi, chọn cách giúp tôi, lúc tôi cùng đường tuyệt vọng, cô ấy rõ ràng thất vọng đau khổ vì tôi, mà vẫn lên mạng nói lời giúp tôi, giúp tôi đấu tranh dư luận.
Tôi chỉ cảm thấy tôi là kẻ bất hạnh nhất trên đời này, bố mẹ mất sớm, mất đi Tiêu Sơn, gặp phải Mạc Thiệu Khiêm, tôi cái gì cũng không có, nhưng thượng đế cuối cùng cảm thông cho tôi, giúp tôi giữ lại người bạn tốt nhất. Tôi vẫn còn có Duyệt Oánh
Tôi đi đôi giầy mới về trường cùng Duyệt Oánh, Triệu Cao Hưng đang ở dưới lầu ký túc, vừa nhìn thấy chúng tôi liền nói: “Hai người chạy đi đâu vậy hả?”
Duyệt Oánh víu lấy tôi cười: “Em đưa Đồng Tuyết đi mua giầy đấy.”
Triệu Cao Hưng nói: “Trời ạ, Đồng Tuyết sắc mặc cậu kém thật đấy, có phải thấy không khỏe không? Mấy chuyện nói xằng nói bậy trên mạng cậu đừng buồn nữa nhé, có người thật ngứa mồm.”
Duyệt Oánh nguýt cậu ta một cái: “Em xem anh mới ngứa mồm đấy. Đang yên đang lành còn lôi chuyện đấy ra làm gì hả! Em đưa bạn lên thay quần áo, anh ở dưới này đợi đi.”
Tôi nói: “Không cần đâu. Tớ tự lên là được rồi, cậu với Cao Hưng đi đi.”
Duyệt Oánh nói: “Anh ấy cũng chẳng có việc gì, để anh ấy đợi đi.”
Triệu Cao Hưng nói: “Ai bảo em không có việc gì. Anh còn phải ra sân bay đón Mộ Chấn Phi đây này.”
Nghe đến cái tên Mộ Chấn Phi tôi mới nghĩ đến, chuyện lần trước thiệt cho anh ấy nhiều quá. Không cần biết topic trên mạng là ai đưa lên, nhưng không có anh ấy ngầm đồng ý, người khác cũng chẳng dám nói tôi là bạn gái anh ấy, may mà anh ấy nhúng vào, chuyện lần trước mới dịu được xuống.
Tôi bèn nói với Triệu Cao Hưng: “Thay tớ chuyển lời cảm ơn tới Mộ Chấn Phi nhé.”
Triệu Cao Hưng tùy hứng nói một hơi không ngừng: “Cảm ơn mà được á? Anh ấy vì cậu đến thân phận thật sự của bản thân cũng đều bị lan truyền ra rồi, cậu không biết đâu, mấy ngày nay trên mạng tán phét chuyện nhà anh ấy toàn mấy chuyện huyễn hoặc khó lường, xém chút biến thành một tay che trời rồi. Cụ nhà anh ấy vì chuyện này mà nổi giận lôi đình, gọi hẳn anh ấy về Hongkong chửi một trận. Rõ là hắc, người ta hôm nay bay đi bay lại mấy nghìn cây số đều là vì cậu đấy nhé, cậu nếu thật sự có thành ý, đi với tớ ra sân bay đón anh ấy đi.”
Tôi ngơ ngác rồi lại ngơ ngác, không ngờ sự việc lại có nội tình thế này, cũng không ngờ sự việc này lại gây cho Mộ Chấn Phi phiền phức lớn thế. Triệu Cao Hưng đã nói như thế, tôi có lẽ không thể không ra sân bay rồi.
Tôi với Duyệt Oánh về phòng thay đồ, rồi 2 đứa cùng Triệu Cao Hưng kéo nhau ra sân bay.
Triệu Cao Hưng không biết kiếm đâu ra một chiếc xe, lái cũng khá là vững: “Yên tâm đi, bằng lái xe tớ lấy ba năm rồi.”
Kì thực tôi vốn chẳng tâm tưởng nào chú ý xem cậu ta lái xe ra làm sao.
Tôi không gặp Mộ Chấn Phi cũng vài tháng rồi. Từ sau lần ăn cơm cùng anh ấy, tôi vô thức tránh luôn anh ấy. Hôm nay gặp tôi anh ấy có lẽ cũng không ngờ, Triệu Cao Hưng nói: “Đồng Tuyết cứ đòi đến, em cản không nổi, chết vì gái đẹp mà.”
Tôi có chút thảm hại liếc nhìn Triệu Cao Hưng một cái, kì thực việc lần này, thật sự là tôi có lỗi với Mộ Chấn Phi, vốn không liên quan gì đến anh ấy, nhưng lại dây dưa kéo anh ấy vào.
Quay lại xe, Duyệt Oánh ngồi ở ghế phụ. Tôi với Mộ Chấn Phi ngồi hàng ghế sau. Có lẽ về nhà gặp người lớn, Mộ Chấn Phi ăn mặc khá chỉnh tề, lần trước ở nhà hàng tôi cũng nhìn anh ấy áo vest giầy da. Cùng là người có tiền, anh ấy với Mạc Thiệu Khiêm khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Mạc Thiệu Khiêm thanh lịch lại không che giấu nổi sự độc tài cốt lõi bên trong, mà Mộ Chấn Phi ung dung lại như ánh nắng ôn hòa.
Tôi không tìm được lời nào để nói với Mộ Chấn Phi, tôi nghĩ về sau tôi với anh ấy cơ hội gặp gỡ nhất định không nhiều, thế nên tôi nói: “Cảm ơn anh.”
Ngữ khí anh ấy rất sơ sài, cũng rất khách sáo: “Không cần cám ơn, cũng không hẳn là vì em.”
Tôi biết, có lẽ vì duyên cớ với chị anh ấy, anh ấy không muốn chuyện này ầm ĩ ra ngoài, nên mới ra mặt, ngầm đồng ý người bên cạnh tung tin tôi là bạn gái anh ấy, nhằm chuyển hướng dư luận. Nhưng không cần biết tôi nên cảm ơn ấy thế nào, tôi và Mạc Thiệu Khiêm đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi, sau này tôi và Mộ Chấn Phi đại khái cũng không còn mối quan hệ gì nữa, không còn là bạn bè nữa cũng đáng tiếc, nhưng cũng may những ngày ở phía trước còn rất dài, cuộc sống của tôi bắt đầu sang trang mới.
Tôi không ngờ tôi lại vui mừng sớm đến thế, tôi sai lầm khi phỏng đoán thế sự quá lạc quan.
Thượng đế chẳng thương xót gì tôi, ông ta lạnh lùng nhìn tôi vật lộn trong biển dữ của số phận, những lúc tôi cảm giác ngón tay sắp chạm vào bờ bên kia của nham thạch, những lúc tôi cảm giác bản thân mình sắp chậm lại một hơi, ông ta lại ra mặt nghêng đón thụi cho tôi một đòn, khiến tôi lần nữa sa vào biển lớn tuyệt vọng, bị vực sâu vô cùng vô tận chiếm đoạt.
Tôi có thai rồi, qua cả kì nghỉ Tết tôi mới phát hiện kinh nguyệt của mình chưa tới, lúc ở cùng với Mạc Thiệu Khiêm, tôi luôn dùng thuốc tránh thai hàng ngày, lúc uống thuốc tôi cũng không giấu diếm hắn, tôi nghĩ hắn cũng ngầm tự hiểu. Tôi không biết ở đâu lại có tuột ra sai sót này, tôi lén lút ra hiệu thuốc mua que thử, đương lúc hai vạch đỏ sắc nét ấy xuất hiện, tôi như bị thụi cho một gậy, lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Trường tôi nội quy rất nghiêm, tuyệt đối không cho phép những chuyện chưa kết hôn mà mang thai kiểu này, nếu tôi ko lén lén lút lút giải quyết trước khi vào học, chỉ còn nước bị đuổi học.
Sau khi rời khỏi Mạc Thiệu Khiêm, tôi dùng chuyển phát nhanh chuyển hết thẻ tín dụng gửi trả hắn, bây giờ trong tay đến vài trăm tệ cũng không có.
Tôi chỉ có thể mượn tiền Duyệt Oánh, cô ấy về quê ăn Tết, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy hỏi: “Cậu cần bao nhiêu?
Tôi cũng không biết cần bao nhiêu tiền, nên tôi nói bừa: “Ba nghìn đi.”
Duyệt Oánh lại trở nên nghi hoặc: “Một tuần nữa mới vào học, hơn nữa không phải cậu đã xin vay tiền hỗ trợ học phí rồi sao, bây giờ cậu cần tiền làm gì?
Tôi nói: “Tớ cần làm một phẩu thuật nhỏ, bệnh viện nói cần 3 nghìn.”
“Phẩu thuật cái gì?”
“Sụn xoang mũi”.
“Thế thì đợi đến khi vào học hẵng làm, lúc đấy tớ về trường rồi, có thể đi chăm nom cậu. Hơn nữa cái này có thể kê khai mà, cậu cầm bảo hiểm y tế đi cũng được mà..” Cô ấy đột nhiên dừng một lúc, hình như nhớ ra điều gì đó, “Đồng Tuyết, cậu rốt cuộc làm phẫu thuật gì, cậu nói thật cho tớ biết đi! Nếu không tớ bay về ngay giờ đấy!”
Tôi không biết cô ấy lại mẫn cảm đến thế, tôi vẫn đang vòng vo, cô ấy đã biến giọng nói: “Cậu có thai rồi đúng không?”
Tôi không rõ nên nói thế nào, cô ấy ở đầu điện thoại đã buột mồm chửi ầm lên: “Khốn nạn! Cầm thú! Đúng là cầm thú! Sao hắn có thể đối xử như thế này với cậu! Mẹ nó chứ! Không bằng cầm thú!”
Tôi nghĩ việc này cũng chẳng liên quan đến Mạc Thiệu Khiêm lắm, là số tôi quá đen đủi, đến thuốc tránh thai cũng không có tác dụng.
Duyệt Oánh ngay trong ngày đã quay lại, cô ấy kiên quyết phản đối ý kiến tôi đi khám ở phòng bệnh thường, cô ấy tìm bạn dò hỏi vài bệnh viện tư nhân, nói với tôi: “Những bệnh viên tư nhân này thiết bị rất đầy đủ, đến đấy làm phẩu thuật vẫn hơn, nhé.”
Kì thực tôi rất sợ, tôi từ trước đến giờ trải qua những loại chuyện này, những sách từng xem đều viết rất đáng sợ, tôi lên mạng tìm thông tin, vài miêu tả càng khiến tôi rùng mình.
Duyệt Oánh giúp tôi đặt lịch phẫu thuật, cô ấy an ủi tôi: “Không đau đâu, chắc sẽ không đau đâu.”
Tôi không sợ đau, tôi chỉ sợ tất thảy những gì chưa biết, tôi không biết còn có thể có việc gì đang chờ tôi. Ngày hôm đó đi bệnh viện tôi đều run lên lập cập, Duyệt Oánh dẫn tôi vào. Chúng tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng, lại tình cờ gặp Tiêu Sơn với Lâm Tư Nhàn ở bệnh viên.
Đương lúc tôi nhìn Tiêu Sơn, cả người tôi đều hóa dại.
Tiêu Sơn nhìn thấy tôi, mặt anh ấy biến sắc đến nhợt nhạt vô cùng.
Tôi biết anh đưa Lâm Tư Nhàn đến, nhưng anh ấy hiển nhiên không ngờ lại gặp tôi ở chỗ này, mà tôi không còn cách nào để nói với anh ấy dù chỉ một chữ. Tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, nói tôi tự dối lừa cũng được, nói tôi loại đà điểu cũng được, tôi không muốn gặp lại Tiêu Sơn nữa.
Tình yêu đầu đời đã trở nên đầy ý nghĩa sâu sắc, thế mà giờ đây chỉ còn tàn dư lại hiện thực mệt mỏi đến không chịu nổi. Tôi không dám, hoặc tôi không muốn gặp lại Tiêu Sơn, để tránh bản thân mình khỏi khổ sở đau đớn. Đặc biệt là hôm nay, gặp anh ấy trong tình cảnh đầy bối rối này, dường như trong vận mệnh tối tăm u ám đang nhắc nhở tôi, những thứ đã từng đẹp đẽ ấy sẽ không còn thuộc về tôi nữa, tôi với anh cũng không còn cơ hội trở lại như xưa nữa.
Tôi bước qua Tiêu Sơn, trái lại Lâm Tư Nhàn còn gọi tôi.
Tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ấy, Duyệt Oánh rất nhanh trí chen vào giữa 2 người, nói với cô ấy: “Đồng Tuyết đưa tôi đến làm ít xét nghiệm.”
Lâm Tư Nhàn nhìn bộ dạng tôi, dường như nét mặt đăm chiêu.
Tôi làm siêu âm xong, bác sĩ nói với tôi hiện tại túi thai vẫn khá nhỏ, đợi thêm một tuần nữa mới có thể làm phẫu thuật. Duyệt Oánh ở bên cạnh buột mồm nói: “Qua một tuần nữa là vào học rồi!” Bác sĩ liếc cô ấy một cái, dùng thứ tiếng Trung thong thả ung dung lập lại lần nữa: “Đợi thêm một tuần nữa mới có thể làm phẫu thuật.”
Tôi cảm giác nhụt chí, một tuần nữa là vào học rồi, tới lúc đó tôi e là phải bỏ nhiều tiết, trong trường lắm người nhiều mắt, chắc chắn rất bất tiện.
Duyệt Oánh an ủi tôi: “Không sao, tới lúc đó tớ tìm cho cậu 1 phòng, cậu ra ngoài sống một thời gian.”
Chúng tôi ra khỏi bệnh viện, tôi thấy Tiêu Sơn đứng phía bên kia đường, một mình anh ấy. Cách trở một dòng xe cuồn cuộn, hay là cách trở rãnh trời khó mà vượt qua, dù cách đến xa là thế, tôi vẫn có thể phát hiện ra tuyệt vọng lẫn nản lòng trong mình. Đã là không có duyên phận, sao vẫn còn khiến tôi gặp lại anh?
Duyệt Oánh cũng nhìn thấy Tiêu Sơn, cô ấy nói với tôi: “Tớ về trường đợi cậu nhé.”
Cô ấy không biết giữa tôi và Tiêu Sơn đã phát sinh chuyện gì, cô ấy vẫn cho rằng mấy ngày đó là Tiêu Sơn cứu nguy cho tôi, cô ấy vẫn cho rằng tôi và anh cần thời gian mới có thể lại hòa hợp bên nhau. Cô ấy không biết giữa tôi và Tiêu Sơn đã xuất hiện cản trở không thể vượt qua, tôi và anh không hề có tương lai.
Tôi vốn không muốn đơn độc một mình gặp Tiêu Sơn, tôi không muốn đưa bản thân rơi vào vô vọng, Tiêu Sơn đứng ở bên kia con đường, giống như đứng ở góc chân trời bên kia. Sâu trong đáy tim tôi có một chỗ đang âm ỉ rấy lên cơn đau, mỗi khi thấy Tiêu Sơn, tôi luôn không thể nào dùng lý trí để điều khiển nổi bản thân.
-------------------------------------
Tôi ko rõ Tiêu Sơn còn gì muốn nói với tôi, tôi theo sau anh ấy, lặng lẽ cúi đầu bước đi. Vỉa hè rất nhiều người, chúng tôi người trước người sau bước đi, anh ấy bước rất chậm, tôi bước cũng chẳng nhanh. Sau cùng anh quay người lại nhìn tôi, thì ra chúng tôi đã đứng trước cửa một cửa hàng McDonalds, anh hỏi tôi: “Vào ăn chút gì nhé?”
Tôi cái gì cũng không buồn ăn, nhưng anh ấy có lẽ chỉ là muốn tìm chỗ để nói chuyện thôi. Trong cửa hàng không nhiều người lắm, Tiêu Sơn mua cho tôi một suất ăn, bản thân anh ấy chỉ mua cho mình đồ uống, thực ra cốc nước ấy anh một ngụm cũng không uống. Tôi cũng ko chạm vào đồ ăn. Ký ức cứ từng lần từng lần lập lại, tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên ở McDonalds mời anh ấy ăn cơm, người con trai hào hứng cởi mở của nhiều năm về trước ấy sớm đã không còn gặp lại, mà một tôi mẫn cảm hồn nhiên ngày ấy, cũng sớm đã bị số mệnh bóp chết ngay tại ngã rẽ của cuộc đời.
“Có rất nhiều việc anh luôn muốn nói với em, nhưng hình như chúng ta có quá ít thời gian.”
Tiếng Tiêu Sơn ở mức bình tĩnh đến khác thường, tôi ngước mắt nhìn anh ấy.
“Anh suốt 3 năm luôn đợi em, có lẽ chỉ là chút tiềm thức, anh nghĩ em rồi sẽ có một ngày trở lại. Thi tốt nghiệp xong anh biết nguyện vọng đại học em đã điền, lúc đó bố mẹ khuyên anh thi đại học H, bởi điểm của anh vừa vặn đạt học bổng của đại học H. Nhưng anh khăng khăng muốn ở lại thành phố này. Bởi anh cảm giác như thế mới gần được em, mỗi lần đi qua trường em, anh lại nghĩ nếu như có duyên phận, anh vẫn có thể nhìn thấy em.”
Những chuyện vụn vặt lẻ tẻ ấy, sau đó lại ngẫu nhiên, tất thảy thời cấp ba đều đã thành mẩu mơ hồ mà xa cách, kể cả tình yêu đơn thuần mà cố chấp, bị việc xưa cũ thổi tan trong gió. Tôi rất rất rất khó chịu, tôi không muốn nghe Tiêu Sơn nhắc đến nữa.
“Không cần nói lại nữa, hơn nữa, đều đã qua rồi mà.”
Nhưng Tiêu Sơn không để ý đến tôi, anh nói: “Anh không lập tức đi tìm em, bởi vì anh sợ em sớm đã quên đi tất cả rồi, mà anh bất quá chỉ tự chuốc lấy nhục nhã. Ngày hôm đó vừa vặn là sinh nhật Lâm Tư Nhàn, anh luôn muốn né tránh cô ấy, thế nên mới nhận lời Triệu Cao Hưng đi ăn cơm. Anh không ngờ….. Anh không ngờ số anh lại kém đến thế, từ lúc tốt nghiệp lần đầu tiên gặp lại em, em lại ở bên Mộ Chấn Phi. Dù cho đứng cạnh người ưu tú nhất, em lại hoàn toàn không thua kém. Em cùng anh ta nói cười hỉ hả, cả một thời trung học, anh chưa từng nhìn thấy nụ cười như thế trên khuôn mặt em. Anh về trường, Lâm Tư Nhàn vẫn đang đứng dưới ký túc xá đợi, anh cùng cô ấy ra ngoài, uống đến say mèm. Anh cả đời lần đầu tiên say rượu, bởi vì anh biết anh có thể vĩnh viễn không đợi được em nữa rồi.
“Lúc tỉnh lại thấy mình đang ở phòng trọ của Lâm Tư Nhàn, sự việc tệ đến không thể tệ hơn, anh cần phải có trách nhiệm với cô ấy. Lúc đó bà ngoại bệnh rất nặng, anh cảm giác mình đã đứng ở mép vách núi rồi, bất luận là tiến lên hay lùi lại, đều là vực sâu thăm thẳm. Biết Triệu Cao Hưng nói em bệnh rồi, anh không nhịn được đi thăm em. Anh ngồi ở phòng em tổng cộng bốn phút, lúc ra ngoài anh xem qua đồng hồ. Tổng cộng chỉ có 4 phút đồng hồ. Có lẽ em vĩnh viễn không biết, 4 phút ấy đối với anh xa xỉ biết bao, anh nghĩ nếu như lâu hơn một chút thôi, có lẽ anh đã nhịn không được mà nói ra những thứ đáng sợ, anh nhớ em, cảm giác đến suy sụp. Sau khi bà mất, anh nhốt mình trong căn phòng ở thành phố T, anh lần lượt nghĩ, tại sao giữa chúng ta không có duyên phận, vì anh yêu không đủ nhiều, hay vì số anh quá kém? Nhưng anh rõ ràng là yêu em, dồn hết sức lực yêu em. Lúc em gọi điện cho anh, lúc em nói muốn bỏ đi, anh vẫn không do dự đem em đi. Nếu có phải xuống địa ngục thì cứ xuống đi thôi, nếu có chết thì chết cùng đi thôi. Anh đưa em đi rồi. Lúc em đang ngủ trong phòng, anh lên mạng biết được những bài viết ấy, anh thấy mình thật đáng thương. Nhưng anh không cách nào kiếm chế được, anh giả vờ cái gì cũng không biết, đêm lúc em nằm mơ thấy ác mộng, em gào thét gọi to, gọi tên một người con trai khác, anh nghĩ không thể kiềm chế được bản thân hơn nữa, anh nói những lời cay nghiệt với em, sau đó em bỏ đi rồi.
“Anh chạy xuống lầu đuổi theo em, lúc đó anh thật sự không biết, anh đời này xong rồi. Dù cho em đã yêu người khác, nhưng anh không ngừng được. Không cần biết em thế nào, anh vẫn cứ yêu em. Anh nằm mơ cũng không ngờ em lại đã chịu phải nỗi khổ như thế, lúc em kể với anh, tim anh như bị dao cắt qua. Tôi mới biết những năm nay, thì ra không chỉ có anh một mình, còn có cả em.”
Giọng anh nhẹ dần lại: “Anh chỉ muốn em biết, anh sẽ không lừa dối em. Anh biết em rất nản lòng, nhưng anh nhất định cần phải nói với em, anh trước đến giờ chưa từng lừa dối em.”
Tôi nhìn Tiêu Sơn, nhìn người tôi đã yêu bao năm nay, từ người con trai khí phách hiên ngang thời trung học, biến thành người đàn ông ngổn ngang trăm mối trong lòng, đôi mày anh hơi nhăn lại, đến đôi mắt mày anh tuấn ngày xưa đều hiện lên nét u sầu, tôi nghĩ, nếu có thể với tay vuốt nhẹ chóp nhăn trên đôi mày ấy, thật tốt biết bao.
Tôi lẫn Tiêu Sơn đều thảm thương thế, những bước chân liêu xiêu trong vận mệnh nhấp nhô, cả con đường đi qua, tôi cuối cùng lạc mất anh ấy, mà anh ấy cuối cùng không nắm chặt được tay tôi. Không phải chúng tôi yêu không đủ nhiều, chỉ là thời gian của chúng tôi quá ít ỏi, chúng tôi gặp nhau quá sớm, cái thời cả 2 còn chưa hiểu thế nào là quý trọng. Đợi đến khi chúng tôi hiểu ra sự quan trọng của đối phương, nhưng rốt cuộc lại không tìm được cơ hội.
Việc ở đời này, đều không cách nào lập lại được nữa.
Giấy ăn trong khay được tôi gấp đi gấp lại, mà vẫn không vỡ ra hình thù gì. Nhiều năm như thế tôi vẫn không học được cách gấp thiên nga. Anh đón lấy tờ giấy, gấp một con thiên nga đưa tôi.
Tôi ngây ngô nhìn anh, Tiêu Sơn mỉm cười, như nhiều năm về trước, anh ấy luôn cười như thế với tôi.
“Em có nhớ không, lần đầu tiên em mời anh ăn McDonalds, anh từ phòng rửa tay đi ra, nhìn thấy em lén lén lút lút bỏ thiên nga vào túi áo khoác. Thần sắc em lúc đó sợ sệt, như một kẻ trộm, em rõ ràng không phải trộm đồ. Lúc đó anh đã nghĩ, anh muốn em cảm thấy an toàn và hạnh phúc, cả đời này anh sẽ dốc sức, để em được hạnh phúc.” Đáy mắt anh ấy có lớp sương mịt mù, “Đồng Tuyết, xin lỗi em, anh không làm được.”
Tôi không biết mình về trường bằng cách nào. Duyệt Oánh ở phòng đợi tôi, nụ cười của Tiêu Sơn cứ lần lần xuất hiện trước mắt, khiến tôi thần sắc hốt hoảng, phảng phất như là ảo giác. Nếu như anh không yêu tôi nữa thì tốt biết mấy, nếu như tôi chưa từng gặp lại anh ấy thì tốt biết mấy. Thà rằng anh ấy đã thay lòng đổi dạ, thà rằng anh ấy lừa dối tôi, thà rằng tôi bị anh ấy quăng đi, tôi nguyện anh ấy chưa từng cười. Nhưng sao lại cười như thế chứ, khóe miệng anh rõ ràng hất lên, mà lại cong nét thảm thiết. Giọt nước trong đáy mắt anh ấy như một nhát dao, từng nhát từng nhát, đâm vào lòng tôi.
Tôi yêu anh ấy thế, tôi đã yêu anh ấy là thế, số mệnh lại bẻ rời ngón tay tôi, quyết liệt cướp đi anh ấy. Anh nói số anh quá tệ, anh ấy không biết số phận tồi tệ thực sự phải là tôi, là tôi số phận quá tệ hại đã lôi theo anh, là tôi khiến anh chịu nhiều khổ đau đến thế, là tôi khiến anh lương tâm bất an, là tôi khiến anh phải chịu trách nhiệm về những chuyện đã qua. Tôi vốn không nên đi tìm anh ấy, tôi ích kỷ chưa từng nghĩ, anh ấy sẽ giống tôi một kiểu đau khổ.
0 nhận xét