Thiên Sơn Mộ Tuyết – Chương 29

by - 10:27 AM

Buổi tối tôi một mình nằm trên giường, nhìn sang giường bên trống không. Bên đấy là giường của Duyệt Oánh, Duyệt Oánh kì thực 1 chút cũng không phô trương, cô ấy hầu như chẳng khác gì một sinh viên bình thường, bố cô ấy lúc đầu đã mua một căn nhà chung cư gần trường, cô ấy lại bắt bố mình phải treo biển cho thuê.

Duyệt Oánh từng nói: “Ra ngoài ở làm sao tốt bằng ở ký túc được, ở ký túc mới là học đại học chứ.”

Tôi cũng thích phòng ở ký túc, ở ký túc có Duyệt Oánh. Tôi với cô ấy đợt tập quân sự lúc mới nhập học, say nắng cả lũ với nhau, lúc đó cô ấy hùng hồn đưa tôi mượn lọ kem chống nắng của cô ấy, cả một kỳ quân sự dùng kết veo lọ kem chống nắng đắt tiền, cuối cùng vẫn bị cháy đen sì như cục than. Chúng tôi cùng đi mua cơm, đi lấy nước; cùng lên lớp làm thí nghiệm; cùng ra cổng Tây ăn cánh gà nướng, uống trà sữa uyên ương; mùa đông cùng trốn quản lý ký túc dùng sưởi điện, mùa hè dùng hương muỗi cắm điện; tôi đi tự học luôn giữ chỗ hộ cô ấy, lên lớp cô ấy cũng giành ghế cho tôi. Chúng tôi đều là con một, nhưng trong lòng, cô ấy giống như chị em ruột của tôi vậy.

Cô ấy trước giờ chưa từng xem thường tôi, kể cả khi tôi nói dối cô ấy, dù cho cái chết của mẹ khiến cô ấy canh cánh trong lòng, nhưng cô ấy vẫn chọn lựa tha thứ, còn lên mạng giúp tôi phân trần.

Người bạn như thế tôi chỉ có một. Tôi luôn cảm giác may mắn, cô ấy so với tôi còn hạnh phúc hơn nhiều, cô ấy gặp được người yêu thương thật sự, mà cả 2 người đều nắm tay đồng lòng. Tôi luôn cảm thấy cô ấy hạnh phúc tức là tôi cũng hạnh phúc, tôi cả đời này đã thê thảm lắm rồi, may mà bạn tôi được hạnh phúc hơn tôi.

Tôi trằn trọc cả một đêm, sáng ngày hôm sau tôi bật dậy sợ hãi vã nước lạnh lên mặt.

Tôi bắt gặp chính mình trong gương, mắt mày tối sầm, nhìn không rõ nét thanh xuân nào nữa. Trải qua 3 năm mà đã nhừ hơn cả 30 mấy, tôi 21 tuổi, nhưng trái tim đã lão hóa đến như bà lão 70 80. Trước đây tôi luôn hốt hoảng cảm nhận, sẽ có 1 ngày khi tỉnh lại, tôi cả mái tóc bạc phơ, sau đó cuộc đời cứ thế qua đi…..

Tôi ngồi lại bên bàn, mê man nghĩ một lúc lâu, sau quyết định lấy điện thoại ra, ấn số.

Tôi gọi vào số điện thoại này đây là lần thứ 2, lần trước hắn không bắt máy, lần này cũng vậy.

Tôi thu gọn túi xách lên lớp, buổi sáng có 4 tiết, xếp dầy đặc, mỗi tiết đều là môn bắt buộc.

Sau tiết thứ 3 điện thoại trong cặp tôi rung lên. Màn hình hiện 1 số rất quen thuộc, tôi trước giờ chưa từng lưu lại cũng biết là ai gọi.

Tôi liếc nhìn cô giáo trên bục giảng, cô đang ra sức viết công thức tính toán.

Tôi luồn ra từ cửa sau, chạy đến tận góc rẽ cuối hành lang mới ấn nút nghe. Tôi chạy đến thở dốc, vừa nghe được giọng Mạc Thiệu Khiêm vẫn có chút hốt hoảng, cảm thấy mình lại lần nữa rơi vào cõi mơ.

Tôi vẫn nghĩ hắn sẽ không nhận điện thoại, không nghĩ tới hắn còn có thể gọi lại.

Hắn không quanh co, thẳng thừng hỏi: “Chuyện gì à?”

Tôi có chút ngượng ngập: “Anh có thời gian không, tôi có chút chuyện muốn bàn.”

Phía bên kia điện thoại tĩnh lặng trong chốc lát. Tôi nghĩ hắn có lẽ định dập điện thoại rồi, mà lại nói mối quan hệ giữa chúng tôi trước giờ chưa từng vui vẻ, hơn nữa lần trước tôi ở bệnh viện còn chửi rủa hắn thậm tệ.

Qua một lúc tôi mới nghe thấy hắn hỏi thư ký, hình như đang sắp xếp lịch trình. Giờ này có lẽ hắn đang ở văn phòng, đằng sau cực kỳ yên tĩnh, đến tiếng của thư ký tôi cũng có thể loáng tháng nghe được.

“Chiều mai, nếu em có chuyện quan trọng, mai có thể đến sân bay gặp anh.”

Tôi gấp gáp hỏi hắn: “Chuyến bay tầm mấy giờ?”

“Ba hoặc bốn giờ.”

Hắn nói xong cũng cúp máy luôn, chiều mai tôi không có tiết, có thể đến sân bay được, nhưng 3 giờ là chuyến bay đi hay chuyến bay về nhỉ? Tôi cũng không rõ lắm, đành quyết định ăn xong bữa trưa là phi ngay đến sân bay ôm cây đợi thỏ vậy.

Tôi mượn chỗ Triệu Cao Hưng 3 bản hợp đồng đi photo, tôi nói có người quen làm kinh doanh, muốn lấy hợp đồng cho anh ấy xem có giúp được gì không. Triệu Cao Hưng có lẽ cũng sốt ruột đến có bệnh đành vái tứ phương, chẳng hỏi gì nhiều lập tức lấy hợp đồng đi photo đưa tôi.

Trưa hôm sau tôi vừa đến sân bay, đợi một mạch đến lúc trời sẩm tối cũng chẳng thấy Mạc Thiệu Khiêm đâu. Tôi không biết hắn sẽ đi ra từ cửa nào, tôi đến quầy bán vé hỏi, không biết chuyến bay cũng không biết hãng bay, chẳng hỏi được gì. Tôi gọi vào số điện thoại của hắn, đã chuyển thành kết nối toàn cầu rồi.

Trời tối hẳn, tôi ngồi xe bus sân bay về, hắn cho tôi ôm cây cũng đúng thôi, nói cho cùng tôi bây giờ với hắn cũng chẳng quan hệ gì, lần trước tôi còn chọc hắn tức đến nỗi không nói nổi câu nào.

Xe bus sân bay đến trạm dừng cuối, tôi mới cảm thấy bụng đói lắm rồi. Vốn định đi ăn ít thứ, lại cảm thấy chẳng thiết ăn gì nữa. Lối ra tàu điện ngầm có không ít taxi đang vẫy khách, có người mời chào tôi: “Cô bé, ngồi xe không?”

Tôi vốn định lắc lắc, rồi chợt lại gật gật.

Tôi ngồi taxi đến khu chung cư, khu này có quầy quản lý như ở khách sạn. Bảo vệ lên giúp tôi đẩy cửa, anh ta hiển nhiên vẫn nhận ra tôi, còn nở một nụ cười nghề nghiệp: “Chào cô.”

Password cửa chính tôi vẫn còn nhớ, đi thang máy lên rồi tôi lại có chút lưỡng lự. Nhưng cũng đã đến rồi, còn do dự cái gì nữa. Tôi ấn chuông cửa, chẳng bao lâu, cửa đã mở ra.

Mở cửa là người giúp việc, sau khi khoe khoang với quản gia, ông ta nhìn thấy tôi dường như cũng chẳng lạ lắm, thậm chí còn híp mắt cười: “Đồng tiểu thư về rồi?”

Tôi rất ghét cái kiểu nói này, nhưng tôi không thể không hỏi ông ta: “Mạc tiên sinh đã về chưa?”

“Mạc tiên sinh vừa từ sân bay về, giờ đang tắm rửa, hay Đồng tiểu thư đợi vậy?”

Tôi ngồi ngoài phòng khách đợi Mạc Thiệu Khiêm, người làm bưng cho tôi một chén tổ yến, mọi việc hóa ra vẫn diễn ra như thế, thì ra buổi tối nhà bếp đều luôn chuẩn bị sẵn. Tổ yến là đặc biệt dành cho tôi, tôi có lúc ăn, lúc lại không ăn.

Tôi khách khí nói với người làm: “Phiền đổi cho tôi tách trà.”

Trà bưng lên còn chưa kịp uống, tôi chỉ ngẩn ngơ nghĩ tình tiết, ngay Mạc Thiệu Khiêm xuống lầu tôi cũng chẳng để ý, hắn bước đến trước mặt, tôi mới giật hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn. Hắn rõ ràng sắp ra ngoài, áo vest khoác ngoài trịnh trọng, quay đầu hỏi quản gia: “Tài xế đâu?”

Tôi vẫn kiên trì: “Mạc tiên sinh, làm phiền anh cho tôi 10 phút thôi.”

Hắn chẳng ừ hử gì, ngồi xuống sô pha trước mặt tôi. Tôi chộp lấy thời gian, đơn giản giải thích qua cho hắn hiểu, sau đó lấy 3 bản hộp đồng ra.

“Tôi biết tôi yêu cầu rất quá đáng, nhưng tôi cũng chẳng có bạn bè nào khác. Nếu như có thể, có thể làm phiền anh xem qua một lát, bản nào có khả năng, ít nhất có thể khiến Triệu Cao Hưng bớt phải chạy đường vòng.”

Hắn ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn ngước lên, cũng không nhận 3 bản hộp đồng: “Anh không thừa hơi cho những việc chẳng liên quan đến mình.”

Tôi gần như hạ giọng: “Tôi biết anh rất ghét tôi, nhưng tôi chỉ có Duyệt Oánh là bạn….”

“Anh nói anh không thừa hơi cho những việc đâu đâu, em có thể đi được rồi.”

Tôi cắn chặt răng, cho đến tận bước đường cùng ngày hôm nay, còn đường nào đáng nói nữa?

“Nếu anh đồng ý giúp đỡ, anh muốn tôi làm gì cũng được.”

Tôi cúi gằm mặt không dám nhìn hắn, thảm len dưới sàn rất dầy, ngập đến tận mắt cá chân, sợi nhung len vây lại như tuyết, tôi biết bản thân đã gửi mình đến miệng cọp, thì cùng lắm là để hắn làm nhục một trận là xong.

Quả nhiên, sau phút chốc im lặng, chợt buông tiếng cười lớn: “Đồng Tuyết, em thật xem trọng mình quá rồi. Em nghĩ em là cái gì nào? Tiên trên trời à? Em cảm thấy anh không nỡ bỏ em à? Em trước giờ đối với anh hận không thể giữ gìn trinh tiết cơ mà, chỉ tự sát thôi cũng phải diễn đến vài lần, không ngờ vì cái gọi là bạn bè, em còn chạy qua nói những lời này với anh cơ đấy.”

Tôi biết kết quả sẽ là thế này. Tôi cũng chẳng buồn ngẩng lên nhìn hắn, đỡ cho bản thân thấy nhục nhã khó chịu. Tôi thậm chí kéo khóe miệng, muốn cười khổ: “Anh nói đúng lắm, tôi thật sự đề cao mình quá rồi.”

Tôi vơ lại mấy bản hợp đồng, có chút nói năng lộn xộn chào hắn: “Xin lỗi, Mạc tiên sinh, quấy rầy anh rồi.”

Tôi cũng không cảm thấy hối hận, những cách có thể tôi đều thử qua rồi, tôi gồng mình nỗ lực hết mức rồi, cho dù chỉ nhận được sự nhục nhã. Tôi lại kiệt quệ nghĩ, có lẽ Triệu Cao Hưng còn có thể nghĩ được cách nào khác nữa chăng.

Tôi đi thang máy xuống dưới lầu, xung quanh đều là chung cư cao cấp, căn bản không có taxi qua lại. Tôi cũng chẳng còn tâm trí nào đi đợi taxi, chỉ cúi đầu men theo đường cái đi thẳng.

Đi chưa được bao lâu, bỗng nhiên có người túm lấy cánh tay tôi. Tôi quay đầu vừa nhìn, vậy mà là Mạc Thiệu Khiêm, mắt hắn trong bóng tối hiện ra âm u, tiếng nói càng lạnh lùng hơn: “Em định đi tìm ai?”

“Chẳng ai cả” Tôi thất lạc tất thảy hy vọng, chỉ cảm giác trong lòng nguội lạnh như tro, “Số tôi không tốt, ai cũng không giúp nổi.”

Hắn hất tay tôi ra, tôi không biết hắn tại sao lại giận, hơn nữa hắn cũng không giúp tôi cơ mà, tôi quay đầu bước vài bước, quay lại vẫn thấy hắn đứng ở đó, ánh đèn đường màu cam vàng rắc trên người, vẫn kiểu quần áo bảnh bao tỉ mỉ cẩn thận ấy, dù cho đứng dướng ánh đèn đường cũng không lộ vẻ cao chót vót. Tôi không biết tại sao hắn lại đứng đó bất động, tôi cũng không biết tại sai hắn lại đuổi theo xuống. Tôi trước giờ đều không hiểu, hắn thâm sâu khó dò, không phải loại phàm phu tục tử tôi đây có thể đi đoán chừng được. Tôi vừa bước đi được một bước đã bị hắn lần nữa kéo lại, dường như lôi cả người tôi lao vào lòng, không đợi tôi phản ứng, hắn đã hung hăng hôn tôi.

Trước đây hắn hôn tôi, giống như ngày hôm nay, đều mang kiểu man dại cướp đoạt hơi thở, ngang ngược cuốn lấy khiến người ta loạn nhịp tim. Tôi nhắm mắt lại mặc hắn làm mưa làm gió, hơn nữa 3 năm tôi đều nhịn rồi, nhịn thêm 1 lần cũng chẳng có gì.

Hắn dừng lại, tôi mở to mắt nhìn hắn.

“Một tháng.” Giọng hắn thấp thoáng một kiểu ghét cay ghét đắng, dường như đang căm hận cái gì, “Em ở bên anh một tháng.”

“Anh xem qua hợp đồng đi.” Tôi vốn không có cảm xúc phập phồng, “Ba bản hợp đồng đều không đơn giản, nếu không thì tìm luật sư của anh xem xem.”

Ngực hắn hơi nhấp nhô, tôi biết bản thân mình rất rẻ mạt, tôi cảm thấy đã không có gì đáng kể nữa. Hắn, hoặc cần tôi để chọc tức Mộ Vịnh Phi, hoặc vẫn có nhu cầu như cũ với tôi. Nhưng tôi và hắn giao dịch trước giờ chưa từng thoải mái, từ lúc bắt đầu đến giờ. Tôi là con gái của kẻ thù giết cha hắn, hắn lấy cậu tôi ra uy hiếp tôi, trong 3 năm tôi vô số lần làm bộ làm tịch, làm gia tăng áp lực trước mặt đối phương nhằm hạ gục kích động của đối phương, cho đến tận cùng thì trở mặt.

Sau khi Đáng Yêu chết, trong bệnh viện, chúng tôi triệt để trở mặt, nhưng tôi không ngờ bản thân còn không thể không quay lại cầu xin hắn.

Tôi không trông cậy hắn sẽ đối với tôi từ tốn, hơn nữa tôi đã tự đẩy mình sa ngã rồi.

Nhưng khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất là, tối hôm đó hắn cũng chẳng thèm đụng vào tôi. Hắn ngủ phòng hắn, tôi ngủ phòng mình. Rời khỏi nơi này lâu quá rồi, tôi cũng chẳng thiết đi ngủ.

Tủ quần áo vẫn treo đầy quần áo của mình, đến bàn trang điểm vẫn bày nguyên phấn son lẫn lược. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ sai người vất hết những thứ này đi, không nghĩ tất cả vẫn y như cũ. Bình hoa trên bàn cắm đầy ắp lục bình tím, Mạc Thiệu Khiêm hình như rất thích loại hoa này, nhưng phòng hắn trước giờ không để hoa, trái lại 3 năm phòng tôi thường trực cắm lục bình tím, tôi nhìn đến chán ngấy cũng chưa từng đổi khác. Có lúc hắn luôn kiểu quân phiệt như thế, tất thảy phải in bằng được dấu ấn của hắn lên.

Hoặc hắn sớm đã nghĩ tôi sẽ quay lại, thậm chí chuyện Duyệt Oánh căn bản chính là một cái bẫy. Nhà tư bản với nhà tư bản đều là một bè, ai mà biết bố Duyệt Oánh có quen biết hắn hay không.

Tôi đã chẳng còn tin nổi ai nữa.

Còn sợ gì đây là 1 cái bẫy nào, tất thảy cũng là tôi cam tâm tình nguyện.

You May Also Like

0 nhận xét