Ngoại truyện. Phong cảnh tựa như năm nào
Lúc ký tên tôi có ngừng lại trong giây lát, hướng mắt ngóng nhìn người đàn ông cách tôi chẳng mấy gang tấc. Anh dường như buông lơi ngồi trên ghế sô pha, nhưng rõ ràng đầu óc để đâu đâu, mắt nhìn ngắm ngoài cửa số, trái tim càng không biết đang phiêu dạt đến nơi nào.
Luật sư của anh ngược lại càng căng thẳng hơn, thấy tôi như thế, vội vàng nửa ngờ vực nửa thúc giục nhìn tôi.
Chỉ cần tôi ký tên mình trên thỏa thuận, thế là từ nay về sau tôi và anh không một mảy may quan hệ nữa. Hay là vẫn còn, trong đám mấy quý phu nhân nhàn rỗi đến phát hoảng, có lẽ sau lưng sẽ gọi tôi là vợ cũ của anh. Nhưng mà tôi nghĩ, chưa đến mức có người không biết điều, dám gọi tôi như thế trước mặt.
Vợ cũ à.
Hai chữ nghe sao mà buồn cười đến thế nhỉ.
Tôi xưa nay chưa từng làm vợ anh, lòng anh rõ tim anh biết, tôi cũng hiểu hơn ai hết.
10 năm, từ năm 20 tuổi đến năm 30 tuổi, tôi ở đời này tuổi xuân đẹp nhất đã qua rồi.
Lúc kết hôn cùng tôi anh mới 23 tuổi, lúc đó anh vẫn còn là chàng trai nông nổi ngang ngạnh, giờ đây thời gian khắc tạc lên anh một người đàn ông vững vàng thành thục. Năm tháng dường như không để lại nhiều vết tích trên anh, trừ khí chất ra, anh tất thảy chớp mắt như chưa từng thay đổi.
Tôi ký xong tên mình, đẩy bản thỏa thuân sang 1 bên, ký thêm một bản khác.
Nét bút trôi chảy khác thường. Đêm tân hôn mười năm về trước lần đầu tiên anh nhắc đến li hôn, tôi đã dùng những lời lẽ chua ngoa khắc nghiệt cãi vã với anh, sau cùng anh đẩy cửa mà đi. Sau cùng lúc anh đi, tôi trơ trọi nức nở, vật ra giường buông xuôi tiếng gào khóc.
Mười năm, tôi ninh nấu khát vọng tình yêu cô độc thành kịch độc, từng sợi từng lõi, ăn nhập vào tận huyết mạch. Tôi cho rằng bản thân trọn đời trọn kiếp cứ quấn lấy anh, chưa chết chưa buông.
Không ngờ được rằng lại có ngày hôm nay.
Tôi còn nhớ trợ lý riêng của anh gọi điện thoại cho tôi, anh trước nay chưa từng gọi cho tôi, đến số điện thoại liên lạc cũng thông qua trợ lý giọng điệu công việc trước sau như một, kính cẩn mà xa cách: “Mộ tiểu thư, Mạc tiên sinh đồng ý chuyển nhượng 49% cổ phần cảng nghiệp cho Mộ thị, tình hình cụ thể, tiểu thư xem nếu tiện thì để trợ lý qua bên này bàn bạc kỳ càng hơn.”
10 năm đổ lại, anh lần đầu tiên cúi đầu trước tôi, chấp nhận thua, không ngờ là vì người con gái đó.
Đồng Tuyết à.
Anh yêu cô rốt cuộc là tại vì sao?
Tôi một mực cho rằng người như anh, lòng gan dạ sắt, sừng sững bất động, tôi một dạo còn nghi hoặc hay anh vốn không thích phụ nữ.
Đến tận cuối cùng mới khiến tôi cảm nhận ra manh nha sự việc.
Báo lá cải đăng tải tin tức, trong bức ảnh anh dắt tay thân thiết với một đứa con gái, 10 ngón đan xen.
Anh xưa nay chưa từng dắt tay tôi.
Mười năm phu thê hữu danh vô thực, số lần tôi đơn độc gặp anh đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là gặp gỡ trong gia đình, phần lớn các tình huống, quan hệ giữa anh và Chấn Phi còn thân thiết hơn cả tôi. Thế nên khi bố tôi cắt cử giám đốc chấp hành đi Mạc thị, ông chọn riêng Chấn Phi, mà không phải là tôi.
Bố thờ ơ nói: “Con không thích hợp đảm nhận những chức vụ thế này.”
Tôi hiểu bố mình tình ý ẩn khuất, kì thực tôi càng không thích hợp làm vợ anh.
Tôi biết bản thân mình đang phát điên rồi.
Đứa con gái diễn viên kia, dựa vào cái gì dám nắm tay anh chứ?
Tôi muốn cô ta cả đời này cũng không đóng được phim nữa.
Tất thảy chuyện và người dám chắn ngang tôi và anh, tôi đều muốn đốt bỏ.
Chấn Phi từng khuyên tôi, nó nói: “Chị à, bỏ qua đi thôi.”
Bỏ qua thôi ư?
3 chữ sao mà nhẹ bẫng đến thế, mười năm đổ lại tôi trút cạn cả một trái tim, kết quả hóa ra lại là một câu chuyện khôi hài ư.
10 năm trước tôi gặp anh, tôi từng thề, nhất định phải gả được cho anh.
Bố tôi là Mộ Trường Hà, tôi là cực cưng kiêu hãnh của Mộ Thị, tôi muốn cái gì, nhất định sẽ được cái đấy.
10 năm trước anh lần đầu cự tuyệt tôi, tôi không nói gì, mà lẳng lặng sắp đặt.
Tôi mớm lời người khác mua chuộc cấp dưới của bố anh, lấy trộm toàn bộ kế hoạch thương mại đưa cho đối thủ cạnh tranh với bố anh, sau đó phòng bị chú đáo, cẩn thận vạch kế hoạch. Tôi nghĩ nếu như bố anh lâm vào bước khốn khó, anh có lẽ sẽ đổi ý thôi. Tôi muốn cậy vào sức ép bên ngoài, khiến anh càng phải tiếp cận tôi.
Nhưng tôi không ngờ rằng bố anh lại phát bệnh tim đột quỵ tại sân bay, may mà mục đích của tôi đã đạt được.
Tôi làm tất thảy hết sức bí mật, tôi mừng anh mãi mãi không biết những việc tôi từng làm, bởi tôi không biết anh sẽ phải ứng thế nào. Tôi vô cùng rõ anh đối với Đồng Tuyết thế nào, cho dù anh có yêu cô ta, nhưng mà chung quy là có bóng ma tâm lý đè nặng.
Anh mang phải tội lỗi rồi, tưởng rằng yêu cô ta là phản bội là chính bố mình ư.
Tôi mặc ý tàn nhẫn nhìn những bức ảnh thám tử tư gửi cho mình, có một loạt chụp rất rõ ràng, Đồng Tuyết cúi đầu, anh luôn theo sau cô ta, vài lần dò xét muốn dang tay, có lần đầu ngón tay dường như đã chạm vào đuôi tóc, nhưng mà cuối cùng vẫn bỏ thõng, chầm chậm siết chặt lòng bàn tay thành nắm đấm.
Trong ánh mắt anh có bao nhiêu là hiu quạnh, đáng tiếc cô ta vĩnh viễn không quay đầu lại nhìn.
Kì thực cô ta đối với anh mà nói, vừa dễ như bỡn, mà lại khó như lên trời.
Tôi cảm thấy sáng khoái, tốt rồi, tất thảy giày vò tôi chịu đựng, anh đều đang từng trải đấy.
Cô ta không yêu anh, cũng như anh không yêu gì tôi đấy thôi.
Nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong tay tôi. Tôi vô số lần quan sát kỹ ảnh của Đồng Tuyết, mặc dù khuôn mặt cũng cân đối xinh xắn, nhưng người đẹp hơn với cô ta còn nhiều vô số, Mạc Thiệu Khiêm rốt cục yêu cô ta điểm nào chứ?
Tôi dần dần cảm giác mất mát, hoặc có lẽ ngay từ lúc quen biết cô ta, anh đã biết cô ta là con gái ai.
Hoặc có lẽ chính vì kiểu cấm đoán này, anh trái lại đối với cô ta càng không có cách nào thoát khỏi. Thậm chí lúc mới quen biết, anh chỉ đem theo lòng hiếu kỳ lẫn tâm lý muốn báo thù, có lẽ anh ngay từ đầu, chỉ là đơn thuần muốn đùa chơi với cô ta mà thôi.
Kẻ sau cùng lún xuống hóa ra lại là anh nhỉ.
Tôi không thể không nghĩ cách chia rẽ bọn họ, cho dù cô ta vốn cũng không yêu gì anh.
Nhưng anh yêu cô ta, đã quá sâu đậm rồi.
Sâu đậm đến nỗi anh cam chịu gặp dịp thì vui chơi, lấy một cô ả diễn viên ra để thu hút sự chú ý của tôi. Sâu đậm đến nỗi anh nguyện bản thân mình vật lộn, cũng không để cô ta biết chuyện tình năm đó.
Anh yêu cô ta thế, rốt cuộc là tại vì sao nào?
10 năm trước tôi khăng khăng muốn lấy anh, anh nói: “Tôi không yêu cô, thế nên cô ắt nên cân nhắc cho kỹ.”
Bộc trực đến nỗi tôi cảm giác buốt giá trong lòng.
Lúc đó tôi cho rằng, tôi có thể thay đổi tất cả, tôi có thể khiến anh yêu tôi, và thế cũng giống như, anh đã yêu cô ta.
10 năm rồi, thì ra đều là uổng phí.
Tất thảy thì ra chỉ mình tôi nói chuyện viển vông.
Mộ thị giúp đỡ anh, anh lại càng muốn xa cách tôi, bởi lẽ anh cảm thấy cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch, một cuộc giao dịch khiến anh đau khổ muôn phần.
Tôi luôn nghĩ, nếu như tất thảy có thể bắt đầu lại, tôi liệu có còn thế này không đây.
Ngay lúc tôi đang như nung như nấu trong lòng, Lâm Tư Nhàn nói với tôi một tin cực xấu nữa.
Đồng Tuyết có thai rồi.
10 năm vợ chồng, Mạc Thiệu Khiêm chưa từng chạm vào tôi, nhục nhã ê chề, nhưng giờ đây Đồng Tuyết lại có thai.
Tôi cuối cùng hiểu ra bọn họ đã chung sống với nhau 3 năm, Mạc Thiệu Khiêm giấu cô ta quả là kỹ, giấu đến bao nhiêu năm là thế, nếu như không phải cơ duyên thật khéo, tôi có lẽ không tài nào phát hiện ra.
Anh luôn phòng bị tôi, bởi anh biết tôi sẽ làm chuyện gì. Máu cô quạnh thực chất bên trong tôi đều biến thành kịch độc, tôi sẽ không bao giờ buông tha đâu.
Tôi quyết định gặp Đồng Tuyết một lần, bởi lẽ tôi đã đánh mất đi lí trí, tôi vốn dĩ không nên trực tiếp ra mặt, nhưng tôi đã không nén được chính mình.
Tôi hận đứa con gái tên là Đồng Tuyết này, tôi mong cô ta tốt nhất nên đi chết đi.
Tôi gặp mặt Đồng Tuyết, nói với cô ta mấy chuyện nửa thật nửa giả.
Tôi biết Mạc Thiệu Khiêm biết tôi đang làm những gì, nhưng tôi đã không còn quan tâm nữa rồi.
Tôi không thể mạo hiểm thêm được nữa rồi, tôi cũng không còn nhẫn nại thêm được nữa rồi.
Tôi biết lòng mình rối loạn, tuy nhiên thế cũng tốt thôi, tôi mở to mắt nhìn xem đứa con gái khác thay anh sinh con đây.
Mặc dù tôi biết rõ rành rành, Đồng Tuyết với anh quan hệ rất tệ, cô ta sẽ không giữ lại cái thai này.
Bởi rằng tôi đã thua đến không vực dậy nổi.
Gặp gỡ gia đình theo thông lệ anh cũng không đến, nghe nói là vì bệnh. Qua rất lâu, công ty mở cuộc họp ban giám đốc, tôi mới gặp được anh, anh gầy rộc đi, khí chất càng thêm xa cách lạnh lùng. Những năm gần đây anh càng thêm vây cánh, bố theo thường lệ vui vẻ ôn hòa với anh, mà anh theo lệ cũ rất khách sáo với Mộ thị. Tất thảy đều yên lặng đến phảng phất như giếng sâu trăm thước.
Cuộc họp kết thúc tôi cố ý gọi anh lại, tươi cười như hoa nói chuyện với anh.
Anh thần sắc mệt mỏi, tôi nghĩ anh đã biết tất cả những gì tôi làm. Anh nói với tôi: “Cô cảm thấy vừa lòng đẹp dạ là được.”
Tôi đứng ở đó, nhìn anh quay người bỏ đi.
Ánh đèn nhỏ vụn kéo dài bóng hình anh.
Bóng đổ tịch mịch.
Tôi xưa nay chưa từng biết, hóa ra điều hòa giữa phòng họp, cũng có thể lạnh thế này, lạnh đến như hầm băng.
Vừa lòng đẹp dạ à?
E rằng tôi cả kiếp này, cũng không thể vừa lòng đẹp dạ được.
Tôi đã hiểu, anh dồn hết nợ nần lên đầu tôi, bao gồm cả cái thai vài tuần tuổi đã mất đi kia.
Kì thực tôi và anh đều nhận thức rất rõ, dù cho tôi chẳng làm gì, Đồng Tuyết vẫn sẽ không giữ lại đứa trẻ cơ mà.
Tôi hoảng loạn chân tay, kết cuộc lại đỡ đạn hộ bên địch.
Cô ta rõ ràng không yêu anh, tại sao anh còn đối với cô ta như thế?
Tôi quyết tâm phải khiến anh tỉnh táo mà biết rằng, cô ta không yêu anh, tức là không hề yêu anh.
Tôi lại như 10 năm về trước, nhẫn nại bài bố kế hoạch.
Anh quý trọng nhất cái gì, tôi sẽ khiến anh phải mất đi cái đó.
Anh yêu Đồng Tuyết ư, tôi sẽ cho anh biết, cô ta xưa nay chưa từng yêu lại anh.
Anh xem trọng sự nghiệp ư, tôi sẽ cho anh biết, anh đến cơ nghiệp chính cha mình để lại còn giữ không vững.
Nếu như anh đã hai bàn tay trắng, anh còn quay đầu mà yêu tôi không?
Không đâu, đương nhiên là không.
Anh chỉ càng căm hận tôi đến thắm thiết mà thôi.
Trong bóng đêm tôi lẳng lặng cười, tôi đã không cách nào khống chế được độc tố trong máu mình nữa rồi.
Nếu như tất thảy cuối cùng đều bị hủy diệt, vậy thì, để tôi và anh cùng chết nhé.
Tôi ký tên xong, luật sư gom lại toàn bộ văn kiện đưa cho Mạc Thiệu Khiêm ký.
Mạc Thiệu Khiêm ký xong, lại chuyển 1 phần giao cho luật sư phía tôi.
Tôi từ tay luật sư nhận lấy công văn.
Một tập tài liệu nặng trình trịch, 10 năm vợ chồng trên danh phận, cụ thể đến giấy trắng mực đen, lại là từng điều từng khoản thỏa thuận tài sản ư.
Anh dùng tất cả thứ anh từng coi trọng nhất, đổi lại hai chữ bình an cho đứa con gái kia ư.
Tôi đột nhiên muốn ứa nước mắt.
Anh trước giờ chưa từng như thế với tôi, anh một mực căm hận tôi, Đồng Tuyết xảy ra chuyện xong, anh chỉ duy nhất nói với tôi: “Cô rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Tôi chỉ muốn anh yêu thương tôi mà thôi.
10 năm, tôi trút cạn cả trái tim, dốc cạn cả bầu sức lực, thế mà lại như trăng trong nước, hoa trong kính.
Toàn bộ khuôn mặt tôi bị hủy hoại, ở Nhật làm rất nhiều lần phẫu thuật chỉnh hình, nhưng vẫn không thể khôi phục được bộ dạng như cũ. May mắn nhìn không rõ vết sẹo, chỉ là nhìn thấy chính mình trong gương, không khỏi cảm giác xa lạ.
Chấn Phi luôn an ủi tôi: “Chị à, chị thay đổi như thế này, vẫn rất đẹp mà.”
Tôi biết kì thực dù tôi có thành thế nào, đối với anh mà nói, đều không quan trọng.
Không cần biết tôi đẹp hay không đẹp, xinh hay không xinh, anh đều không yêu tôi.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.
Mọi lần tầm mắt anh luôn tránh né nụ cười của tôi, lần này cũng không ngoại lệ.
Bởi rằng trong mắt anh xưa nay chưa từng có tôi.
Đợi hai bên luật sư kết thúc thỏa thuận, tôi nói với anh: “Em có lời này muốn nói với anh.”
Tôi kiên trì bảo tất cả mọi người ra ngoài, luật sư bên anh rất cảnh giác, nhưng anh vẫn kiểu lạnh nhạt xa cách lẫn thơ ơ như cũ: “Để cô ta nói đi.”
Giữa không gian rộng lớn chỉ còn 2 người tôi và anh, thế giới trước nay chưa từng yên tĩnh đến vậy.
Có lẽ lần cuối cùng tôi một mình ngồi với anh ở nơi này, thấp bên ngoài cửa sổ, thành phố phồn hoa đến cao điểm, mà lòng tôi, chỉ một mảnh hoang liêu.
Tôi chăm chú nhìn người đàn ông tôi đã yêu 10 năm, cho đến tận ngày hôm nay, anh chưa từng nhìn thẳng vào tôi.
Có lẽ đến hiện giờ, anh vẫn không thèm để ý, tôi và diện mạo trước đây rốt cuộc có gì khác biệt hay không, bởi lẽ tôi trong lòng anh, trước nay chưa từng lưu lại ấn tượng gì.
Nhưng tất thảy đều là tôi tự mình chọn lựa, tôi không hối hận những việc mình từng làm.
“Thiệu Khiêm,” Tôi chầm chậm kéo rộng nụ cười với anh, nếu như đây là lần cuối cùng, tôi muốn trước mặt anh, mình phải cười thật xinh đẹp.
“Nếu như đời người có thể làm lại từ đầu, em vẫn chọn lựa yêu anh như cũ.”
0 nhận xét